TĐ Cải Lương Tâm Sự Loại Chim Biển
Cứ mỗi lần ông đến rồi đi,
lòng tôi như vương vấn
những gì không rõ rệt.
Đời của tôi đã trót mang nặng
kiếp giang hồ phiêu bạt.
Hết mùa xuân rồi lại đến mùa xuân.
Tôi đi đi mãi và thấy mình như lạc lõng.
Nếu cuộc đời của ông là gió là mây
là một thứ chim trời chưa mỏi…cánh,
thì cuộc đời tôi cũng như một thứ hoa
thèm ánh nắng đợi chúa xuân
sưởi ấm nhụy… hoa... vàng.
Chỉ sợ cho hoa lại sớm phai tàn
Tôi mơ ước một mùa xuân
có hoa đào trước ngõ,
Có pháo hồng nhuộm đỏ bước chân đi.
Sao ông vẫn thờ ơ,
chẳng hay biết điều chi,
Để cho hai chúng ta
cứ mỗi người một ngã.
Ông đối với tôi hững hờ như xa lạ,
Khi tôi nặng lòng trộm nhớ thầm thương…
Quận chúa ơi! trời sinh tôi ra
là đã tạo cho tôi một cái khổ.
Nhận mang tình cảm của người chung quanh
là cái khổ thứ haị
Tôi không biết làm sao bây giờ.
Vì cuộc đời tôi không đáng là gì cả.
Chính vì vậy mà em đã yêu anh.
Em yêu anh ở sự liều lĩnh bất cần
Em yêu anh ở cái gì khác biệt
Em chỉ cầu mong có một ngày
anh tha thiết nói
là anh đã quý yêu em.
Em muốn được
gục trong vòng tay anh ôm ấp.
Ru hồn mình
trong hạnh phúc say sưa.
Anh ơi chớ cuộc sống vàng son này
có nghĩa gì đâu.
Khi mình mong đợi
mùa xuân chưa thấy đến.
Chớ hờ hững với người
thật tâm yêu mến,
Cho kẻ cô đơn
chết trong niềm uất hận thương sầu.
Quận chúa ơi! mỗi người
đều có một định phần riêng biệt,
nhưng có lẽ ai ai
cũng có lần dang dỡ vì yêu.
Nghĩa là anh ...
NGỰA Ô NAM
Tôi với nàng tâm sự giống như ... nhau
Tôi cũng có lần dang dỡ tình yêu.
Người ấy đã ra đi,
đã quên những lời ước hẹn buổi sơ giao.
Và anh vẫn khổ đau,
Mặc dầu người ta phản bội.
Nhưng anh vẫn nhớ thương người,
Nên không tha thiết với đời.
Tôi muốn quên nhưng không thể nào quên,
nên đành nuốt hận vào tim.
Người ấy đã quên
mà anh vẫn chung tình.
Để tự đày đọa tim mình
Cứ nhớ thương người phản bội,
hững hờ với kẻ thành tâm.
THÙY DƯƠNG (Thoại)
Quận chúa muốn nói ai là kẻ phản bội?
PHƯƠNG ĐÀI:
Và đó là lời của anh Áo Vũ Cơ Hàn
khi nhắc đến người yêu
đã ôm cầm sang thuyền khác.
THÙY DƯƠNG:
Ông đã nói gì
xin nói lại tôi nghe với.
Nam:
Còn nói gì hơn nữa
khi mọi việc đã qua rồi.
Nữ:
Ông hãy nguyền rủa
người ta đã phản bội,
ĐẢO NGŨ CUNG
quên bỏ tình xưa nghĩa cũ
để chạy theo sự quyến rũ
của cuộc sống cao ... sang
Để cho ông phải mang mối hận lòng.
Cho người sầu nhớ mong,
Khi chuyện tình dỡ dang.
Thôi ! tôi muốn tìm lãng quên,
Để phôi pha bao kỷ niệm buổi ban đầu.
Nhớ chi cho sầu lại chất sầu,
Trọn một đời phải mang vương mang.
Hai người nói chuyện xa xôi,
Khiến tôi không rõ đuôi đầu.
Nghe qua như thể hai người,
Đã có một thời yêu nhau.
Dạ không, tôi với phu nhân,
nào đâu có quen biết bao giờ.
Chẳng qua là lời nói vô tình
Xin quận nương đừng bận tâm.
Áo Vũ Cơ Hàn,
cô bé đó có vẻ yêu anh lắm,
nhưng chắc lòng anh
vẫn còn tha thiết yêu em.
Như em, em không bao giờ
quên bến nước Quynh Sa.
Giận tối trăng khuya
trải dài trên bến mộng.
Thôi, phu nhân còn nhắc làm chi nữa.
Nhắc để nhớ.
Rồi cũng sẽ quên,
và bằng cớ là hôn lễ sẽ cử hành
giữa bà với Giang Châu công tử.
Đó là do lịnh của phụ thân,
và định mạng
đã xô ta vào nghịch cảnh
Bà ơi nếu định mạng khắc khe
tạo ra cho đời nhiều ngang trái,
thì định mệnh cũng là hai tiếng nói
nơi đầu môi chót lưỡi
của kẻ đóng vai trò
phản bội…vong ... tình.
Ôm cô đơn tôi thầm thương
cho số phận riêng mình.
Chớ tôi nào dám trách hờn ai bội bạc,
Cũng không dám đua đòi
mơ ước một tình yêu.
Hãy coi như mình không có nợ nần nhau,
Và nên đối đãi nhau
như hai người xa lạ.
Rồi mai đây mỗi người đi mỗi ngã,
xin trả lại cho nhau
những ước nguyện chưa thành.
Phu nhân ơi, khi đã ra đi
là đã chấp nhận cho mình
một cái gì thay đổi.
Thì kỷ niệm xưa không còn gì đáng nhớ.
Lưu giữ làm gì cho thêm bận mà thôi
Chỉ có tôi, nhiều khi tôi muốn
trở về trên bến Quỳnh Sa.
Để tìm lại những gì êm đềm xưa củ,
nhưng chợt nhớ ra nơi đó
giờ đây không còn ai nữa.
Trở lại làm chi cho chua xót tâm hồn.
Không biết rồi đây
trời phương ấy có xanh không,
Trăng phương đó
có sáng soi vùng biển rộng.
Hay kể từ nay đổ nát điêu tàn,
khi kẻ đi rồi không trở lại chốn xưa.
Thùy Dương,
nàng để cho tôi giữ tròn đạo nghĩa.
Một làn này thôi và tôi sẽ ra đi
không bao giờ trở lại.
Nữ:
Nếu anh ra đi để làm một cánh chim
phiêu du giữa bến đời xa…lạ,
thì em còn lại đây
như một pho tượng đá giữa hoàng cung
trống lạnh…u ... buồn.
Tại sao trời nỡ
bắt chia đôi ngã đôi đường.
Tại sao chúng ta
không còn những ngày thân ái cũ,
Mình đã hẹn hò nơi bến nước Quỳnh Sa.
Tay nắm tay nhau
nhìn trăng đêm huyền dịệu,
Lòng ru lòng trong nhạc khúc tình ca.
Chờ nửa đêm sương bạc trắng khung trời,
hai đứa dắt tay nhau
trở về qua lối nhỏ…
Nam:
Ngày ấy giờ đây không còn nữa,
nàng nhắc mà làm gì
cho hận tủi thêm thôi.
Mai mốt đây tôi sẽ đi rồi,
chúc nàng được vui vầy đêm hôn lễ.
Không, nếu sự thật
mình không còn với nhau,
Thì đừng chúc chi nhau
những lời cay đắng.
Hãy giữ cho nhau những gì êm thắm,
mà mình đã tạo ra tự thuở ban đầu.
Dù anh có ra đi
và em sẽ ở lại phương này.
Em mong sao
mình đối xử với nhau cho đẹp,
một lần cuối cùng
rồi mình vĩnh viễn xa nhau.
Nửa đêm nay trời trở gió sang xuân,
sao chợt nghe tâm tư buồn trống trải.
Nếu năm nay mình không còn nhau nữa,
thì em có cần gì
sống với một mùa xuân…/.