Đêm nay cô đơn theo anh đến mỗi giây
Vì lời em nói sao nghe quá đắng cay
Mùa đông anh gặp em, cũng là lần anh nhìn thấy
Được cảm giác ấm áp và sẽ không bao giờ phai
Đêm nay cô đơn theo anh cũng đã muộn rồi
Vậy mà sao không tỉnh giấc nói chẳng yêu em
Mùa đông đang dần qua, nhưng tình anh vẫn ở đó
Vì anh biết anh sẽ chẳng thể ngừng nghĩ đến em
Phải yêu em nhiều bao nhiêu?
Mong chờ bao nhiêu thì em mới hiểu thấu?
Cớ sao em lại vô tâm hững hờ bỏ mặc riêng anh?
Nếu như em là cơn mơ
Mỗi ngày anh mơ, anh chẳng buồn thức giấc
Vì anh biết anh không thể quên đi một người
Anh đã yêu
Đêm nay cô đơn theo anh cũng đã muộn rồi
Vậy mà sao không tỉnh giấc nói chẳng yêu em
Mùa đông đang dần qua, nhưng tình anh vẫn ở đó
Vì anh biết anh sẽ chẳng thể ngừng nghĩ tới em
Phải yêu em nhiều bao nhiêu, mong chờ bao nhiêu
Thì em mới hiểu thấu
Cớ sao em lại vô tâm hững hờ bỏ mặc riêng anh
Nếu như em là cơn mơ mỗi ngày anh mơ
Anh chẳng muốn thức giấc
Vì anh biết anh không thể quên đi một người
Anh đã yêu...
Chẳng thể ngừng yêu phút giây,
Dù cho mai về sau chỉ mỗi anh đắm say
Anh sẽ luôn ở đây và ôm giấc mơ
Phải yêu em nhiều bao nhiêu, mong chờ bao nhiêu
Thì em mới hiểu thấu
Cớ sao em lại vô tâm hững hờ bỏ mặc riêng anh
Nếu như em là cơn mơ mỗi ngày anh mơ
Anh chẳng muốn thức giấc
Vì anh biết anh không thể quên đi
Quên một người
Anh đã yêu...