Nắng lên… nhẹ nhàng, gió vẫn cứ vờn tóc em
Trắng đêm… lệ tràn, em buồn có còn khóc thêm
Môi em còn đỏ, đôi gò má em còn hồng
Liệu nhớ thương em còn tỏ hay vội vã em động lòng
Nắng lên… nhẹ nhàng, gió vẫn cứ vờn tóc em
Trắng đêm… lệ tràn, em buồn có còn khóc thêm
Môi em còn đỏ, đôi gò má em còn hồng
Liệu nhớ thương em còn tỏ hay vội vã em động lòng
Verse 1: Có bông tuyết trắng nào rơi, phủ lối đi em bước về
Có bông tuyết trắng nào rơi, vương trên mi em ướt nhòe
Có bông tuyết trắng nào rơi, khi lạnh buốt, màn đêm trôi
Có bông tuyết trắng nào rơi, lên điếu thuốc tàn trên môi
Em như bông tuyết nhẹ nhàng , chẳng phải rạng ngời chói lóa
Làm tan chảy con tim khô cạn đã chai sạn đời vội vã
Em là nắng chiếu ánh màu hồng, là giai điệu chứa sầu lòng
Đường chân trời tóc em buông xuống, thế gian còn liệu có cầu vồng?
Có bông tuyết trắng nào rơi, có giá băng trên bước thềm
Có bông tuyết trắng nào rơi, làm chiếc khăn len ướt mềm
Có bông tuyết trắng nào rơi, ta không biết lúc nào vơi
Thương tha thiết yêu da diết không hề hối tiếc phút nào trôi
Thèm chạm nhẹ đôi mắt em đẹp, đủ làm mờ phai thêm cánh hồng
Thèm được một lần nhận lấy 7 phần áp lực trên bờ vai em gánh gồng
Thèm lặng yên một góc, ước chẳng đường biên cột mốc
Thèm được ôm em nhẹ xoa tóc mỗi khi nào em chợt khóc
Nắng lên… nhẹ nhàng, gió vẫn cứ vờn tóc em
Trắng đêm… lệ tràn, em buồn có còn khóc thêm
Môi em còn đỏ, đôi gò má em còn hồng
Liệu nhớ thương em còn tỏ hay vội vã em động lòng
Nắng lên… nhẹ nhàng, gió vẫn cứ vờn tóc em
Trắng đêm… lệ tràn, em buồn có còn khóc thêm
Môi em còn đỏ, đôi gò má em còn hồng
Liệu nhớ thương em còn tỏ hay vội vã em động lòng
Nắng lên… nhẹ nhàng, gió vẫn cứ vờn tóc em
Trắng đêm… lệ tràn, em buồn có còn khóc thêm
Môi em còn đỏ, đôi gò má em còn hồng
Liệu nhớ thương em còn tỏ hay vội vã em động lòng
Nắng lên… nhẹ nhàng, gió vẫn cứ vờn tóc em
Trắng đêm… lệ tràn, em buồn có còn khóc thêm
Môi em còn đỏ, đôi gò má em còn hồng
Liệu nhớ thương em còn tỏ hay vội vã em động lòng
Verse 2: Có bông tuyết trắng nào rơi, khẽ chạm vào trong tim mình
Có bông tuyết trắng nào rơi, em nghẹn ngào mong duyên tình
Em nói tất cả chỉ như bông tuyết, rồi sẽ biến tan và vỡ tung
Em đã tìm được điểm dừng cuối cùng hay là vẫn đang còn nhớ nhung
Dù cho đúng hay sai, vẫn muốn bước cùng ngày mai
Liệu em có hiểu được sự chịu đựng, những nỗi buồn từng đầy vai
Vẫn ngập ngừng không nỡ bắt con tim dừng mong nhớ
Em giữ lại cho mình những ký ức để biết lòng từng giông tố
Có bông tuyết trắng nào rơi, nơi tim ta nuôi ấm áp
Ta vẫn chọn cho mình hoa tuyết, chẳng phải bông hoa tươi thắm khác
Dù có trăm vết trong tim, ta vẫn chẳng hết thương em
Cho ta gửi nụ hôn lên trán, theo mây gió thoảng đến vương lên
Vẫn những bông tuyết này rơi, trắng xóa nơi em xa vời
Chỉ còn lại nỗi nhớ đầy vơi, tuyết chẳng còn rơi bên ta rồi
Chẳng còn chi cần thiết mang tặng em bó hoa sặc sỡ
Hẹn em khi mùa tuyết tan, rồi ngày đó ta gặp gỡ
Nắng lên… nhẹ nhàng, gió vẫn cứ vờn tóc em
Trắng đêm… lệ tràn, em buồn có còn khóc thêm
Môi em còn đỏ, đôi gò má em còn hồng
Liệu nhớ thương em còn tỏ hay vội vã em động lòng
Nắng lên… nhẹ nhàng, gió vẫn cứ vờn tóc em
Trắng đêm… lệ tràn, em buồn có còn khóc thêm
Môi em còn đỏ, đôi gò má em còn hồng
Liệu nhớ thương em còn tỏ hay vội vã em động lòng