PHỤNG HOÀNG
Em muốn đi khắp
cùng trời cuối đất,
chỉ mong tìm cho được…
Tên .....
Anh…
Người mà
em yêu duy nhất.
Cái tên
đã hằn sâu trong ký ức.
Cuộc chiến qua rồi,
vết thương lòng
chưa hết nhói đau.
Vượt muôn dặm đường xa.
Em bôn ba
đi khắp các nẻo đường.
Qua bao rừng
bao nhiêu suối.
Hết tuổi xuân thời
mà chưa gặp được anh.
Chiều nghĩa trang.
Làn gió thu lay
nhẹ khóm lau già.
Tưởng người xưa
lưu luyến vẫy tay chào.
Mắt cay cay
nhìn bông lau nhòa nhạt.
Ngọn gió vô tình
làm xao động con tim.
Hoàng hôn ơi !
Hôm nay đừng buông vội
Để còn đây
giọt nắng ấm buổi ban đầu.
Cho vơi bớt cô đơn
trống trải trong long….
VỌNG CỔ
Câu 1:
Nhớ một chiều thu
em nắn nót viết tên anh
trong lá thư chưa kịp gởi,
rồi bỗng nhận được tin
anh đã ra đi vĩnh viễn…
không…
về.
Như sét đánh ngang tai
khi tin dữ vọng về…
Em vẫn không tin,
dù đó là sự thật.
Lòng đau nhói bàng hoàng
vì lo sợ mất anh.
Nghe tiếng súng ngoài xa,
ngỡ anh còn đang xung trận.
Tin chiến thắng bay về,
sao chẳng thấy hồi âm.
Trang thư nối tiếp theo anh
qua bao năm tháng đợi chờ.
Mà vẫn biền biệt tin anh
cho đến ngày giải phóng.
Câu 2:
Khi đất nước bình yên
kẻ còn người mất,
biết đã mất anh
nhưng em vẫn đi tìm…
Nửa vầng trăng riêng
chạnh một nỗi niềm…
Còn nửa vầng trăng
tìm hoài sao chẳng thấy.
Anh ở nơi nào
dù ngôi mộ không tên.
Nếu có linh thiêng
xin cho em được biết.
Em vẫn đi tìm
giữa bao đồng đội của anh.
Như ngày xưa
anh đã từng chờ đợi.
Nay suốt cả cuộc đời
em vẫn đợi chờ anh.
NGÂM
Em bước lặng thầm
trong nghĩa trang
Tim gọi tên anh
dạ xốn xang
Dù biết anh đi
không trở lại
Nửa mãnh trăng riêng
khóc muộn màng
Câu 5:
Bia đá phủ màu rêu
đứng kề bên nấm mồ
người chiến sỹ.
Như nàng Tô Thị bồng con
hóa đá…
trông…
chồng…
Chưa tìm được mộ anh
em đau xót trong lòng…
Cứ ngỡ
anh đang xếp hàng
cùng đồng đội.
Dõi mắt từng vần
trên bia đá màu xanh.
Mong tìm được tên anh,
đọc hoài sao chẳng thấy.
Nghe sâu lắng nỗi buồn
khi chiều xuống mênh mông.
Ấp ủ nuôi ước mong
gặp người thương trong hy vọng.
Quyết tìm được tên anh
dù đi khắp phương trời.
Dặm
Tìm anh
như thể tìm chim
Em đi khắp chốn
để tìm tên anh.
Anh là
“Chiến sỹ vô danh”
Khắc trên bia đá
tên anh rạng ngời.
Câu 6:
Gần nửa cuộc đời
đi tìm kiếm tên anh.
Giờ mới nhận ra
tên anh là “Chiến sỹ… “.
Dáng hiên ngang
nâng cao tầm thế kỷ.
Cả dân tộc mình
trân trọng khắc ghi danh.
Em thấy yên lòng
không còn lo sợ mất anh.
Vì tên anh vẫn
muôn đời sống mãi.
Đi giữa trời thu
nghe lòng xao xuyến,
cứ ngỡ rằng em
đã tìm được anh rồi.
“Chiến sỹ vô danh”
là tên anh đó.
Trên cõi vĩnh hằng
chắc anh cũng vui lây.
Tên riêng
cha mẹ đặt cho anh,
em xin làm bảo vật.
Sống mãi muôn đời
người “Chiến sỹ vô danh”.