Ánh sáng tắt đi, chẳng để lại thứ gì
Cuối cùng, mọi cố gắng chỉ là vứt đi
Tìm trong ký ức vẫn còn bờ vai, môi son
Từng ở bên anh, từng nắm tay anh
Trí nhớ khắc sâu ngày đôi ta mất nhau
Bất lực, anh trôi vào trong nỗi đau
Chẳng gì có thể xứng đáng lấp đầy khoảng trời em buông tay nơi đây
Bước chân như ngã quỵ, chấp nhận ta chia ly
Phải chăng anh đã lỡ đến sớm một vài kiếp người để yêu em?
Phải chăng duyên chúng ta phải chấp nhận đường đi của số phận?
Không thể phạm sai ý trời
Giữ em một chút trước lúc xa hơn
Trời làm gió từng cơn
Có lẽ người như anh chỉ xứng đáng cô đơn
Nếu bên anh, em quá nhiều phiền lo
Anh xin trả lại em sự tự do
Để em sớm vui lên, rồi mai sẽ mau quên về những ngày u ám không đáng có
Anh chỉ là một phần của hành trình
Dù đã từng nghĩ rằng mình hơn thế
Nhưng tương lai cả hai đã sụp đổ cũng vì cách yêu của anh quá vụng về
Khi trải qua vô số lần thất vọng, có lẽ em đã chẳng muốn hy vọng nữa
Có cố gắng cách mấy cũng bằng thừa bởi anh là người khiến tim em đóng cửa
Nên anh chọn ở lại với cô đơn, cùng những mảnh ký ức chưa trọn vẹn
Chỉ tiếc rằng từ nay về sau chẳng còn danh phận gì để mà nhớ em
Alright, và nhìn em đang yêu ai đậm sâu (sâu)
Anh chỉ biết cắn răng chịu đau (đau, đau)
Và nhiều lần đã ước ta lỡ may gặp nhau giống như lần đầu
Bạn bè thường bày trò trêu anh, gửi những story em cùng người tốt hơn
Chẳng thể nói gì hơn với những thứ anh từng cho em, anh xứng đáng là người cô đơn
Bao nhiêu năm qua không thể đếm hết lúc nước mắt mình rơi (ah-ah-ah)
Ký ức cứ đến chứ anh chẳng dám tìm tới
Nhiều lời bài hát anh chỉ viết về một người
Vậy thì đành thôi, em chẳng muốn thấy mình đơn côi
Anh chỉ muốn chờ ngày em tới, xem anh như một người mới
Phải chăng anh đã lỡ đến sớm một vài kiếp người để yêu em?
Phải chăng duyên chúng ta phải chấp nhận đường đi của số phận?
Không thể phạm sai ý trời
Giữ em một chút trước lúc xa hơn
Trời làm gió từng cơn
Có lẽ người như anh chỉ xứng đáng cô đơn
Một mùa hạ ôn nhu có khiến giấc mơ yêu em được kéo dài thêm?
Chìm mình vào mưa đêm, liệu tim anh thôi nhức nhối?
Kết cục hôm nay sẽ mãi không thay đổi
Câu chuyện chúng ta phải dừng ở đây thôi
Đành chia đôi, rẽ lối
Tự thân gặm nhấm những ngày tháng lầm lỗi
Lẳng lặng ngược dòng hoa trôi
Mình anh trong bóng tối
Phải chăng anh đã lỡ đến sớm một vài kiếp người để yêu em?
Phải chăng duyên chúng ta phải chấp nhận đường đi của số phận?
Không thể phạm sai ý trời
Giữ em một chút trước lúc xa hơn (trái tim anh muốn giữ lại)
Cơn đau không thể bớt đi hơn
Có lẽ người như anh chỉ xứng đáng cô đơn
Có lẽ người như anh chỉ xứng đáng cô đơn