Thăm thẳm chiều trôi
khuya anh đi rồi
sao trời đưa lối
Khi thương mến nhau
hai người hai ngã
tránh sao bồi hồi
Hẹn gặp nhau đây
đêm thâu lá đổ
sương giăng kín mờ
nhạt nhòa ước mơ
Đã gặp nhau rồi
sao anh không nói
Sao em cúi mặt
em giận hờn anh chăng
Anh hiểu rồi đây
khuya nay em về
trăng gầy soi bóng
Nên em cúi mặt
ngăn dòng nước mắt
phút giây tạ từ
Đừng buồn nghe em
tuy anh biết rằng
xa xôi chẳng làm
tâm tư héo mòn
Nếu em đã vì
thương anh xa vắng
Xin em chớ buồn .....
cho nặng lòng .. chinh .. nhân
Rồi đây hai đứa chia tay
anh đi em ở lồng lộng
trời sao buồn đưa lối
anh vào sương gió từng bước
chân anh chia cách đôi ta
mỗi đứa một phương .... trời
Tiếng nhớ lời thương
xin cạn phút giây này
Mình hẹn nhau đây
đêm thâu lá đổ
sương lạnh giăng đầy
che kín ước mơ
Đang thương mến nhau
giờ xa xôi đôi ngã
làm sao không buồn
không khổ được anh ơi
Mai mốt đây
thăm thẳm phương trời
xin anh hãy hiểu
phương này em mong nhớ...
Đã gặp nhau đây
sao em cúi đầu câm nín
sao em lặng thinh
không nói một câu nào
Phải chăng xúc động dâng cao
không ngăn được nỗi bồi hồi
Sao em ngoảnh đi
hay em hờn em giận
Thôi hờn dỗi làm gì
giây phút cuối bên nhau
Em sẽ buồn vì
lát nữa đây trên đoạn đường
khuya em về lặng lẻ
Hiu hắt trời cao
trăng gầy soi bóng
lối nhỏ em về
thui thủi một mình thôi
Nếu em biết rằng
có những người đi
đấu tranh chưa về
Mang lời thề
lên miền sơn khê.
Từng đêm địa đầu
hun hút ngõ sâu
Nếu em đã gặp
mẹ già thương con
khấn nguyện đêm rằm
Vợ yêu chồng
đan áo lạnh từng đông
thì duyên tình mình ....
có nghĩa .. gì.. không...
Rồi mai đây những phút giây
một mình em thương nhớ
xin biết cho rằng
nơi miền xa giữa mưa rừng
gió núi lòng anh
vẫn gởi về xuôi về người
yêu nhỏ mong .... chờ
Nếu chờ đợi đã bao lâu
mà anh vẫn chưa về
xin em đừng nghĩ
là anh vong phụ
không nhớ nhung gì
lời ước hẹn ngày xưa
Em biết rằng đêm từng đêm
ngoài chốn địa đầu
anh nằm trên cỏ
nhìn trời cao thăm thẳm
Nhìn ánh trăng gầy
nhìn sao khuya lấp lánh
nhớ làm sao
lần đưa tiễn đêm nào
Anh đi rồi phương này
em một bóng nhớ thật nhiều
người nghìn dặm nắng mưa
Nhưng em đã thấy
người vợ tuổi đôi mươi
ngồi đan áo mùa đông
gởi cho chồng ngoài vạn dặm
Nỗi nhớ thương có làm
cho lòng héo hắt
nhưng ánh mắt đợi chờ
vẫn sáng một niềm tin
Em đã thấy mẹ già
tóc trắng nhớ thương con
khấn nguyện những đêm rằm
Em đã chọn mình làm
sương phụ khép kín khuê phòng
chờ đợi nhớ mong
Ngồi đan áo ấm cho chồng
Gởi cả tấm lòng
theo mũi chỉ đường kim