Lạc trong mơ
Tôi cất bước đi giữa khu rừng
Những đau đớn chưa từng
Giờ trỗi dậy không thôi...
Loài sơn ca
Ngân nga khúc giao hưởng ngập ngừng
Giấu đôi mắt đã sưng
Vì nỗi sầu đêm qua (qua)...
Tình như hoa
Tươi khi vui xấu xí khi tàn
Yêu đến mấy cũng tan
Đành buông xuôi dở dang...
Người ta cho
Tôi đêm đêm nếm chút mật vàng
Cho con tim xốn xang
Rồi cứ thế lịm dần...
Lạc bơ vơ
Nghe con suối róc rách kêu than
Cớ sao cá nỡ mang
Tình chốn chạy
Theo tôm...
Vì ngu ngơ
Nên nghe cá trăm lối giải bày
Mà mãi cho đến bây giờ
Phải đau vì thơ ngây...
Tình như hoa
Tươi khi vui xấu xí khi tàn
Yêu đến mấy cũng tan
Đành buông xuôi dở dang...
Người ta cho
Tôi đêm đêm nếm chút mật vàng
Cho con tim xốn xang
Rồi cứ thế lịm dần...
Thật vô nghĩa
Một thằng ngố không hơn...
Thật vô nghĩa
Một thằng ngố không hơn...
Trong con tim tôi luôn có em(hơ)
Hi sinh bao nhiêu em nhớ xem (nhớ xem)
Nhận lại được gì ngoài nỗi đau (đếm đếm bao nhiêu nỗi sầu)
Yêu em yêu hơn chính bản thân (đúng)
Xem ra anh thua trên cán cân (đúng)
Em đã nghiêng về phía anh ta...
Buông tay anh để
Đưa đôi chân đến bên ai kia xa lạ
Vì điều gì
Những điều lạ kì
Hay là em đã chán tôi (Dần già lạ xa)...
Xa xôi em khóa môi
Riêng tôi khóc thôi
Đành lòng thản nhiên
Giữ lấy phút giây an yên
Cho tâm trí đỡ than phiền....
Tình như hoa
Tươi khi vui xấu xí khi tàn
Yêu đến mấy cũng tan
Đành buông xuôi dở dang...
Người ta cho
Tôi đêm đêm nếm chút mật vàng
Cho con tim xốn xang
Rồi cứ thế lịm dần...
Tình như hoa
Tươi khi vui xấu xí khi tàn
Yêu đến mấy cũng tan
Đành buông xuôi dở dang...
Người ta cho
Tôi đêm đêm nếm chút mật vàng
Cho con tim xốn xang
Rồi cứ thế lịm dần...
Người ta cho
Tôi đêm đêm nếm chút mật vàng
Cho con tim xốn xang
Rồi cứ thế lịm dần...