Hiền thê ...Nàng ở đâu
Hãy về đây tha thứ cho ta
Hiền Thê....hiền thê
[Phước Châu]: Đoạn cuối
Thôi...còn
Còn gì đâu
Biển sâu nay hóa cồn dâu
Mắt tuôn ước đôi dòng châu
Thôi tiếc thương mà chi
Bởi ta gây cảnh sầu bi
Lòng ghen hờn như lửa u mê
Đốt thêu rồi
Hai chữ u mê
Chìm trong cách biệt
Đôi đàng âm dương...
Nhìn con khờ
Tan nát tâm can
Đầu xanh giờ
Ai quắn khăn tang
Hờn ghen u muội
Thảm sầu ..đeo mang...
[Vọng Cổ Câu 4]:
Trời ơi..ta biết phải đi đâu
Biết về đâu
Để tìm cho ra
người vợ hiền chung thủy....
Khi ngọn lửa hờn ghen
Đốt thiêu rồi lý trí
Và đã cướp.....của ta
Người vợ ...
Chung...
Tình.
Cướp của con ta
Từng hơi thở thâm tình
Con ơi cha là kẻ
Hờn ghen ngu muội
Mà ngỡ như mình
Là tuyết trắng trăng thanh.
Mẹ con gieo mình
nơi dòng nước trong xanh
Hồn tiết phụ
Vẫn nguyên lành giá Ngọc .
Trời gió giông hay
Tiếng lòng cha thổn thức
Cho đến ngàn năm sau
Chưa dứt lệ thương sầu...
[Câu 6]:
Hiền thê ....hiền thê
Hỡi vầng trăng
Hỡi dòng sông định mệnh
Người vợ hiền
yêu quý của ta đâu
Mà bây giờ
Hồn ta như giá băng
Trăng nước ơi
Có xót thương tình chăng
Trả lời ta
chỉ có tiếng sóng của dòng
Trường Giang cuồng nộ
Mặt nguyệt chao mày giận dữ
Mây đen trùm phủ cả không gian
Gió ...
Gió hãy nổi lên đi
Hãy cuống phăng đi
Nhưng ít kỷ nhỏ nhen ngu muội
Trả lại cho ta
Một niềm tin tha thiết
Trong nghĩa vợ tình chồng .
Nhưng trời ơi
Tất cả đã muộn màng
Nàng đã ra đi
Không bao giờ trở lại
Cho lòng ta tê tái
Cho tủi hờn con dại
Cho hậu thế đời buồn
Tiếc thương nàng
Và mai mỉa thân ta....
[Mái Ai]
Trời ơi tôi đã ...
Giết vợ tôi...
Rồi
Còn đau đớn chi bằng
Trong giây phút ghen hờn
Mà nàng muôn thuở ra đi
Để lại vạn niềm đau
Đang vò xé tâm can
Trời ơi trước cảnh trạng này
Tôi là một kẻ sát nhân
Ngàn thu sau
còn truyền tụng
Ca ngợi..
Gương tiết phụ chung tình
Tròn tiết hạnh thờ chồng
Hồn thiếu phụ Nam Xương
Chỉ vì ...
Tôi ghen hờn nông cạn
Mà làm cho nát ngọc tan vàng