Sau khi chia tay, em đang buồn hay đang vui?
Lệ còn vương trên môi nhòa mi mắt anh
Tại vì anh ngu si nên phải lòng yêu em
Cố chấp yêu thương em quá nhiều
Em như bông hoa vàng
Mà sao anh chưa hái đã tàn?
Em đã xa mây ngàn
Người từng có thương một người như tôi?
Đã biết trước em chẳng nào hề nào yêu anh
Tình anh tựa thu nhẹ rơi lá vàng và
Nhìn đóa hoa xinh, lòng này đầy chơi vơi
Chỉ xin cạnh em, chở che suối đời
Hết đêm cuối một kẻ ngu si
Bởi vì quá yếu đuối nên chẳng thể nào quên đi
Người anh từng thương, từng yêu hết lòng này
Mà sao giờ đây gửi anh ngàn lần đơn côi?
Như lời gió bay qua nhanh
Em gieo yêu thương quá mong manh
Quá yếu đuối cho ai xem?
Yêu đắm đuối do ai đem? (Ah-ah)
Ngàn lần ngọt đắng tất cả là do em
Không ăn xin bố thí của tình yêu (eh)
Yêu đến đau, tan nát là vì điêu
Xin luôn bên em hằng ngày dù tháng trôi
Phiêu du cuộc đời biển rộng, không có đôi
Em ơi, anh hát cho em nghe
Vì anh yếu đuối, lỡ thương nên anh che
Vội vàng đưa em qua màu nắng gắt (ah-ah)
Cánh đồng hoa em lung linh với màu trắng toát
Em đưa đôi tay, hứa dài lâu
Không bao lâu yêu em thêm đậm sâu
Rời người rời lại yêu thương nay còn đâu? (Whoo)
Đợi ai chờ em trở về (trở về, trở về)
Dòng mi cạn thương tràn trề (tràn trề)
Trên lối về em bỏ quên câu hứa (hứa)
Hoa đã tàn, em bỏ lại chan chứa, ah
Vì anh còn thương, anh còn chờ (còn chờ, còn chờ)
Đợi em, chờ em, chờ cả đời (cả đời)
Đã lỡ rời thì còn lại ai nữa? (Nữa)
Nắng tắt rồi chỉ còn lại câu hứa (ah-ah-ah-ah-ah-ah)
Đã biết trước em chẳng nào hề nào yêu anh
Tình anh tựa thu nhẹ rơi lá vàng và
Nhìn đóa hoa xinh, lòng này đầy chơi vơi
Chỉ xin cạnh em, chở che suối đời
Hết đêm cuối một kẻ ngu si
Bởi vì quá yếu đuối nên chẳng thể nào quên đi
Người anh từng thương, từng yêu hết lòng này
Mà sao giờ đây gửi anh ngàn lần đơn côi?