Đời lắm những mệt nhoài
Để ta vãn mãi lạc loài
Chìm vào quá khứ
Một thời đã mãi xa xôi...
Ta lạc chân giữa đời
Khát khao thứ xa tầm với
Cũng đến một ngày, đôi tay
Sẽ phải buông xuôi...
Đường phố muôn sắc màu
Mình ta với nỗi u sầu
Dằn vặt con tim
Làm sao thoát khỏi cơn đau.
Nơi bình yên chẳng thấy
Bao đắng cay vây lại...
Có lẽ kiếp người mong manh tựa làn mây...
Phải chăng kiếp trước ta quá đam mê
Thế nên kiếp này phải sống u mê
Để bao hận thù ghen tuông
Chồng chất lên đôi vai gầy.
Thênh thang đường dài với những chông gai...
Biết đâu một mai hơi thở ngưng lại...
Đừng sống vô tâm để yêu thương vội lạc nhau...
Đời lắm những thăng trầm
Còn ta cứ mắc phải sai lầm
Bon chen nợ nần kiếp người nào khác...thiêu thân...
Mê lợi danh sang giàu quên đi nghĩa nhân ở đời
Bên nhau một thời chỉ toàn dùng lời gian dối...
Phải chăng kiếp trước ta quá đam mê
Thế nên kiếp này phải sống u mê...
Để bao hận thù ghen tuông
Chồng chất lên đôi vai gầy.
Thênh thang đường dài với những chông gai...
Biết đâu một mai hơi thở ngưng lại...
Đừng sống vô tâm để yêu thương vội lạc nhau...
Đời là giông tố cứ mãi
Cuốn đưa ta về nơi chân trời xa vời
Đời là biển sâu rừng xanh
Mới trải qua ai nào hiểu thấu ?
Tình là mật đắng phù du
khiến ta khóc than
Bơ vơ giữa dòng đời trôi
Ra đi ngày sau sẽ mang được những gì ?
Xin đời cho ta lối thoát...
Phải chăng kiếp trước ta quá đam mê
Thế nên kiếp này phải sống u mê
Để bao hận thù ghen tuông
Chồng chất lên đôi vai gầy.
Thênh thang đường dài với những chông gai...
Biết đâu một mai hơi thở ngưng lại...
Đừng sống vô tâm
để yêu thương vội lạc nhau...