Bài hát: Thu Khúc
Ca sĩ: Nhiều nghệ sĩ
Thu đến và đi
như những gì đã sắp đặt.
Trang giấy trắng đâu thể mờ đi
từng màu buồn của nắng.
À ơi vu vơ câu hát
có lẽ chưa bao giờ anh viết tặng.
Em nhẹ bước chân qua,
bao ngọt ngào,
bao nhiêu cố gắng.
Có hay không những bước thềm
trong con tim em
cần một khoảng rộng.
Biết lúc nào anh có thể
lại được gặp em một lần nữa.
Là khi đó anh cảm nhận
mùi hương tàn cánh hoa sữa.
Anh yêu em thật nồng nàn
như một định lí đã muôn thuở.
Yêu
Một người có lẽ
phải học thêm nhiều điều.
Em là mảnh ghép cuối cùng
anh còn thiếu.
Nhiều đêm dằn vặt
tự gắng mình không hiểu.
Lắm những yêu thương trôi qua
trong em nào thật nhiều.
Không lý do nào
đã khiến em cùng người đó
gặp mặt rồi vội yêu…
Buổi chiều buồn giăng lối,
nhuộm một màu u tối,
đã đến lúc em muốn dừng lại
chấm dứt tồn tại một tình yêu.
Cố suy nghĩ trong mơ,
cũng chẳng thể nào ngờ,
sẽ có lúc như giờ bàng hoàng
thừa nhận một sự thật về em…
Vậy thì em cứ gieo sầu
nhẹ nhàng như chưa bắt đầu,
để mình tôi giấu
giọt nước mắt phía sau nỗi đau.
Sẽ phải học cách chấp nhận,
tất cả là do số phận,
dòng đời đưa đẩy,
hợp rồi tan chỉ trong phút giây,
chỉ có đắng cay còn đây…
Đã từ rất lâu rồi,
trong anh định nghĩa hai tiếng yêu thương
anh không thể trao cho ai
kể từ khi anh có em,
mùa thu đó anh có em...
Vậy cớ sao giờ,
hơn một năm trôi qua,
người đã khác xa thật nhiều.
Anh nghe tiếng lá rơi
không còn em nữa.
Mùa thu đến
anh không còn em nữa...
Thật sự chắc chắn
anh chưa thể quên,
ngược dòng quá khứ
luôn đang gọi tên,
gợi lại nỗi nhớ
về khúc mưa nơi cuối thu...
Có thức trắng mới thấy đêm dài quá,
nếm trái đắng mới hay tình phủ phàng,
dễ đến dễ đi quy luật quá bẽ bàng,
mình đã vội vàng yêu nhau…
Vậy thì em cứ gieo sầu
nhẹ nhàng như chưa bắt đầu,
để mình tôi giấu
giọt nước mắt phía sau nỗi đau.
Sẽ phải học cách chấp nhận,
tất cả là do số phận,
dòng đời đưa đẩy,
hợp rồi tan chỉ trong phút giây,
chỉ có đắng cay còn đây…
Anh tự nhủ mình là một giấc mơ
Có lẽ nào, em vội quên đi.
Và có lẽ nào, em đưa mùa thu đi.
Có lẽ nào,
mùa thu chẳng còn lại gì
trong tâm trí em.
Có lẽ nào,
em buông anh đi xa mất.
Có lẽ nào,
anh không phải người
mà em yêu nhất.
Có lẽ nào,
anh phải tự nhủ rằng
chỉ là một giấc mơ…
Vậy thì em cứ gieo sầu
nhẹ nhàng như chưa bắt đầu,
để mình tôi giấu
giọt nước mắt phía sau nỗi đau.
Sẽ phải học cách chấp nhận,
tất cả là do số phận,
dòng đời đưa đẩy,
hợp rồi tan chỉ trong phút giây,
chỉ có đắng cay còn đây…