Nữ: Gió mênh mang,
Như tiếng chim ru buồn
Theo bóng trăng đôi bờ
Ðò ngập ngừng nước trôi
Thân quen sống
nơi quê nghèo
Bài ca tình
gởi theo người xa
Nam: Tình dẫu xa tình,
muôn đời thương nhớ
Bến xưa đợi chờ,
đò xuôi theo gió trên sông
Ánh trăng tiễn đưa bao lần
Vầng trăng này
khắc ghi tình thâm
Thương ai lẻ loi con đò
Dòng sông đầy
nổi trôi bèo mây
Nữ: Ðò xưa từng đêm
hiu hắt bơ vơ
Bước chân ai
về trong mơ
Nam: Tìm con đò ngày xưa
Xin gởi trao... lời... thơ.
VỌNG CỔ
Nữ: Em là cô gái phương Nam
tắm nước Hậu Giang
gội vầng trăng
miền châu thổ,
trên chuyến đò khuya
đưa anh về quê cũ,
gió quyện trên sông
theo lời ca vọng cổ
lả lơi... buồn.
Anh về quê em
mang theo nắng bụi Sài Gòn.
Nam: Nắng Sài Gòn
nhuộm khô tà áo biếc,
anh mơ được ngồi
trên chuyến đò khuya
Nữ: Ðêm đô thị
đèn hoa giăng khắp nẻo,
gái kinh kỳ lộng lẫy
dáng kiều thơm.
Còn ở nơi này
hiu quạnh chiếc đò con,
trôi giạt trên sông
lạnh buồn vầng trăng cũ.
Nam: Em gái ơi!
Trăng nước phương Nam
nhuộm vàng pha tóc rối,
thoang thoảng hương cau
ngào ngạt cả đôi bờ.
Văng vẳng đồng xa
lơi lả giọng ai hò.
Nữ: Mỗi độ trăng về
gái trai hò cấy lúa,
trao đổi thân tình
mộc mạc của làng quê.
Nam: Mấy năm rồi
anh không trở lại quê em,
thèm nghe giọng hát
lênh đênh trên đò nhỏ.
Thèm tiếng đàn khuya
ngọt mềm câu vọng cổ,
loáng thoáng sông đầy
rời rạc cánh bèo trôi.
Lý qua cầu
Nam: Vầng trăng nghiêng
sáng soi đêm dài
Bên bờ sông gió lay,
ngàn hoa tỏa ngát hương bay
Mịt mờ sương khuya,
đôi chèo khua
sóng nước mơ màng
Nữ: Biệt ly cách trở bao năm,
chờ mong thương nhớ
Hoa thắm tình quê nồng hương,
khói sương quyện
mờ bến sông buồn
VỌNG CỔ
Nam: Em gái ơi!
Trăng nước quê em
đã níu chân
người lưu lạc.
Một chiếc đò con
lênh đênh trên sông
đầy bát ngát,
mùi tóc em thơm
ngào ngạt tỏa
…hương... trầm.
Không biết rồi đây
Có còn gặp em
Trên bến sông này
Để lữ khách
chắt chiu từng kỹ niệm
không đứng thẩn thờ
ngơ ngẩn nỗi niềm riêng
Nữ: Khách ra đi
dễ dàng quên bến cũ,
chiếc đò nghèo
chung thủy đợi người xa.
Nam: Nắng Sài Gòn
héo hon đời phiêu bạt,
trăng nước quê em
lịm mát tấm chân tình.
Nữ: Ðêm đã dần tàn
trăng khuya vừa cạn bóng,
đò ngập ngừng
sắp đổ bến bơ vơ.
Anh sẽ lên đường
như bao người khách lạ,
có khi nào thương cảm
nhớ đò xưa.
Nam: Ðời trôi giạt
đã đi qua nhiều bến nước,
hoa nở bên đường
cũng lưu luyến bước chân.
Nữ: Ba năm rồi
ngẩn ngơ con đò nhỏ.
Chờ đợi người xa
rướm lệ mắt sông đầy.
Nam: Trăng nước phương Nam
buồn diệu vợi,
Nữ: Chút tình cô gái
bến đò xưa .
Nam: Ðò khuya
chở nặng hồn thơ,
Nữ: Bài thơ ly biệt
bao giờ gặp nhau?