Buồn ư, thật sự anh cũng không có biết nữa
Nhưng nắng cũng đã nhạt dần, bầu trời không cần thiết nữa
Đôi khi cánh cửa đã mở và để cho đôi mình qua
Nhưng nó thật không dễ dàng như những câu chuyện trong tình ca
Và anh chợt nhìn ra, phần ăn trên bàn vắng vài cái bát
Mà thôi cũng chả sao vì bản thân anh ăn cũng ít mà
Rổ trái cây giờ cũng nhớ người đã từng miệt mài thái lát
Bao lần khi đói nhìn hai tô mì và mình cùng hít hà
Biết kể ai đây, những câu chuyện, vài tâm sự thủ thỉ
Thôi giữ cho mình, cho riêng mình, vậy thì đã đủ nhỉ
Anh còn niềm vui, anh vẫn còn game, xung quanh bạn bè
Nhưng đâu ai biết là liên tục thua trận
Và ngồi trút giận trong quán rượu chè
Sao người ta nói là loài mèo thường vô tâm
Mà nó ngóng em có lẽ còn nhiều hơn cả anh từng thầm
Ngồi nhìn cây ngóng nắng, đất chờ mưa tại vườn bông
Vậy khi mà em biến mất thì em nghĩ anh có buồn không
Buồn chứ, à không đâu
Chỉ là còn một chút vị nước mắt anh chẳng bận tâm đâu
Chỉ là còn một ít nhưng mà là mỗi nơi một ít
Cứ xoay vòng không ra hồi kết anh như con nít mù quáng mà đâm đầu
Anh cứ ỷ là ta còn trẻ, có thể quên đi một mối tình nhanh
Nhưng mà chẳng hiểu sao lại thế, anh đứng im một chỗ và nhìn quanh
Nơi lần cuối ta trao lời nói, mỗi người tìm một con đường mới
Anh không chắc là anh buồn đâu chỉ là đến giờ tim vẫn còn nhói
Lục từng tin nhắn điện thoại
Cảm xúc ấy như tái hiện lại
Từng lần, từng lần, từng lần
Mình dần chẳng còn là người mình cần