
Trích đoạn MÙA XUÂN NGỦ TRONG ĐÊM
NÓI LỐI
Bạch Thiên Hương… Nhị Ca… Sư phụ đã đuổi nhị ca rời khỏi sư môn Có lẽ mình chỉ gặp nhau lần này là lần cuối Rồi nhị ca định về đâu Về đâu… chưa biết sẽ về đâu Khi vắng xa muội rồi Nhị ca có còn nhớ đến muội nữa hay không Nhiều lắm… Còn tiểu muội Sẽ trông ngóng nhị ca từng giây từng phút Đêm đêm tiểu muội sẽ ngồi đợi dưới trăng Nếu chờ đợi hết mùa thu mà nhị ca không trở lại… PHỤNG HOÀNG Thì có lẽ tiểu muội sẽ chết mòn mỏi với cô… …đơn… Không một người đưa tiễn Tiểu muội chết âm thầm trong thương nhớ Và mang mãi theo mình hình ảnh của nhị sư ca. Một lần chia tay một lần nghe như đứt đoạn tơ lòng Thà rằng cứ quên cho thời gian khỏa lấp Thương nhớ làm gì rồi chỉ khổ thêm thôi… VỌNG CỔ CÂU 1 Nhị ca ơi biết làm sao quên khi hồn trót vương mang bao kỷ niệm thân thương còn in hằng trong ký ức…. Một thoáng nhìn nhau mà tưởng chừng như xa lạ người gốc biển kẻ đầu non đành vĩnh biệt vẫy… …tay… …chào… Thực tế là đây hay cơn mộng mị suốt đêm dài Nhị ca ơi sao anh nỡ ra tay tàn nhẫn phủi bỏ ân tình dạy dỗ bấy lâu nay Ngô nhị ca đã nói rằng nhị ca vô tội Ai đầu độc thầy nhị ca nào có biết gì đâu. Nhị ca chối cãi làm sao khi tội chứng rành rành khiến cho tiểu muội nghe lòng mình đang vụn vỡ… NÓI DẶM Đến Tiểu muội mà còn không hiểu cho nhị ca thì trời ơi… nhị ca còn biết nói gì hơn nữa Không phải là tiểu muội không tin nhị ca nhưng mà Nhị ca làm sao chối cãi được với người ta khi chính tay của nhị ca sắc dâng lên thầy chén thuốc. Trời ơi… Câu 2 Ai đã ra tay hãm hại nhị ca phải chịu hàm oan mà giờ đây không thốt được nên lời. Cũng đành vậy thôi chứ biết phải làm gì Lát nữa nhị ca sẽ xa rời chốn cũ vì tội phản đồ bị trục xuất khỏi sư môn Lá trên cành rơi rụng xuống triền non Mùa thu đến sao người đã đi vội vã Tiếng Hạc lưng trời sẽ đau niềm thống khổ tình cũ thôi đành xin trả lại người xưa… NÓI LỐI Kìa nhị ca… tại sao đôi mắt của anh.. Đã bị mù… Hả.. Chính đại sư ca đã ra tay tàn nhẫn không nghĩ chút tình sư môn Trời ơi… Đại sư ca sao anh ấy quá nhẫn tâm Muội… tại vì tại vì.. đại sư ca… Đã từ lâu anh ấy cũng thầm yêu sư muội… VĂN THIÊN TƯỜNG Và tình yêu ấy đã biến thành thù hận nung nấu mãi trong… …tim… Khiến cho lòng người đổi trắng thay đen Nhị ca biết phải làm sao cho tình đời bớt đắng cay Nhị ca… Thời mơ ước xa xưa giờ đây xin trả lại cho đời Lời anh nói em không thể nào hiểu được Tại sao đại sư ca nỡ ra tay hãm hại biến anh thành phê nhân sống cảnh tăm tối mù lòa… NÓI LỐI Tại vì người ta không muốn nhị ca có mặt trên trái đất này Tại vì người ta sợ nhị ca ra tay chiếm đoạt Trời ơi… Vậy thì ta chết đi mà không hận thù không xót xa lòng không vướng bận chuyện trần ái Không, nhị ca anh phải sống Hết rồi sư muội ơi… đổ nát hết rồi Còn, còn nhiều, nhiều lắm còn kỷ niệm, còn tình yêu Và nước mắt… Nhị ca… VỌNG CỔ CÂU 4 Thôi hãy nín đi em, em đừng khóc tiễn đưa khiến kẻ ra đi thêm ngậm ngùi thương nhớ… Đường mây vẫn rộng lối chim bay giang hồ chưa dứt nợ mà sao tình vội chắp cánh theo mây theo gió cuộn… …lên… …trời… Thôi đừng khóc nữa em ơi mùa xuân đã ngủ yên rồi Xin trả cho em những gì trong kỷ niệm Nhị ca chỉ còn lại trắng đôi tay Trời ơi, lại nỗi buồn tuy thấm nhẹ mà đau khiến em nghe như cả thiên đường đang sụp đổ Thiên đường xưa người ta đã đang tâm hủy hoại thì còn nuối tiếc làm chi cho thêm khổ thêm sầu… NÓI DẶM Nhị ca…. sao anh đành nói ra những lời lẽ đắng cay làm xót xa người đi kẻ ở Giây phút tạ từ xin em hãy cố mà quên Không, tiểu muội không thể nào quên được nhị ca cũng như nỗi sầu thương nhớ. CÂU 5 Kỷ niệm còn đây đời đời không quên được sao tình cũ nghĩa xưa mình vội bỏ nhau rồi. Đôi ngã đôi nơi buồn biết đến chừng nào Kể ra đi thì tự mình quên lãng người ở lại sẽ đau khổ nhiều hơn. Rồi có những đêm trời trở mưa buồn cuối đông gió sẽ lạnh đêm sẽ dài heo hút Giấc ngủ vào khuya tiểu muội sẽ bàng hoàng chợt thức rồi vò vỏ cô đơn nhìn bất luận canh tàn. NÓI DẶM Sư muội ơi tất cả rồi sẽ quên đi mọi sự sẽ không có gì thay đổi. CÂU 6 Trời ơi, phải chi người ta đem nhị ca ra mà giết thì chắc có lẽ nhị ca sẽ ít đau khổ nhiều hơn Nhưng mà thôi dù gì nhị ca cũng vẫn cảm ơn em và bằng tất cứ giá nào nhị ca vẫn sống. Muội… Sống để ngậm đắng nuốt cay cho hồn mình quên lãng cho năm tháng vùi chôn một mối tình sầu. Rồi đây trời đất sẽ tan hoang ngày không ánh sáng và đêm sẽ dài vô tận Nhị ca sẽ sống lang thang nơi cầu sương bến cỏ cho đến một ngày mình được chết yên thân. Trích đoạn MÙA XUÂN NGỦ TRONG ĐÊM của Minh Vương/Le Thuy - Lời bài hát & Các bản Cover