Lối:
Sơn ca! Sơn ơi thôi hãy cố mà quên tất cả vui cùng em giây phút để chia tay.
Nếu kiếp này mình không duyên không nợ
Văn Thiên Tường:
Thì xin hẹn lại kiếp lai... sinh...
Tình nghĩa đậm đà mình đã mất mát hôm nay.
Em không hề oán than
Cho hoàn cảnh trái ngang
Làm dang dỡ ly tan, chia cách nhau mỗi đứa một con đường...
Bảo Xuyên ơi! Nhìn em rưng rưng dòng lệ
Mà lòng anh như uất nghẹn
Như đau buốt cả linh hồn
Rồi đây bao nhiêu thương nhớ
Em xin trao trả lại cho anh
Từ miền biên ải xa xăm
Quê hương em bụi cuốn mù trời
Bảo Xuyên ơi! Anh bùi ngùi trông về phương ấy
Chỉ thấy xa xa khói sương giăng mù mịt
Và mùa thu đã chết tự hôm nào
Thôi anh! Một chút tình này, với bao nhiêu mộng ước mình đành vĩnh biệt một đêm nay...
Vọng cổ:
Nếu biết ngày nay phải nát ruột chia xa
thì thà xưa kia đừng bao giờ mình gặp gỡ...
Chén rượu ngày xưa không ngọt ngào tình nghĩa
thì chung rượu ngày nay đâu cay đắng nổi... thương... sầu...
Không bước vào đường yêu thì đâu tan vỡ giấc mơ đâu.
Bảo Xuyên ơi định mệnh sao phủ phàng ngang trái xui chúng ta phải đôi ngã đôi đường.
Lát nữa đây chúng mình ngăn cách
Rượu thâm tình tống biệt một lần thôi
Men sầu tê buốt đôi môi
Núi sông vời vợi ngăn đôi duyên mình...
Hãy uống nữa đi chung tống biệt
Nghe đắng cay tràn ngập lòng mình.
Vẫn tiễn đưa dù không kẻ đăng trình
Tiển với đưa một mối tình ngang trái
Sẽ đi vào cõi chết hôm nay.
Sơn ca ơi! Sao chúng mình phải chém giết lẫn nhau khi anh và em vẫn nặng lòng thương tưởng.
Khi hai chúng ta không thù không oán
Hoàn cảnh chi đâu mà cay nghiệt bạo tàn.
Lối:
Xuyên ơi! Quyến luyến mấy rồi cũng thành ly biệt
Cạn chung này là vĩnh biệt nhau thôi.
Hãy uống đi Hồ muội người con gái tôi yêu
Và tuốt kiếm đi hỡi Bảo Xuyên quận chúa!
Nhạc:
Nâng chén nghe lòng đau
Rượu mềm môi cay đắng
Nước mắt nào vướng sầu
Ôi tuổi buồn lệ trào...
Rượu cạn chung giã từ
Men đắng nào vướng sầu...
Chén chia tay giã từ...
Mãi... đôi đường chia xa
Men giã từ nặng sầu...
Rượu... mềm môi cay đắng
Cất... tiếng lòng nhớ thương
Ôi...! a oán thù... ngăn... đường...
Sơn ơi! Rồi lát nữa đây một trong hai ta sẽ có người gục ngã...
Kẻ còn lại sẽ cuối đầu buồn bã tiễn người đi vạn kỷ... không... về...
Chiến thắng vinh quang sao mắt lệ đầm đìa?
Sao trời sinh hai ta không cùng chung giới tuyến cho hận thù ngăn lối tình... yêu?
Tại sao em lại là trang dũng tướng mà không là một cô gái tầm thường dệt mộng ươm mơ?
Để cùng ai ngắm trăng lên nhìn lá rụng sống bên nhau cho đến trọn đời.
Bảo Xuyên ơi trong tận cùng sâu thẵm
Của tâm hồn ta vẫn tha thiết yêu nhau.
Nhưng thôi hãy gượng sầu khuây lấp niềm đau.
Khi phải cuối đầu tuân theo mệnh số.
Không! Em không thể chống lại uy quyền của phụ hãn
Em phải về thọ tội trước triều ca...
Anh có trở lại Giang nam cuối mùa lá rụng
Xin hãy mang theo hình ảnh của đêm này!
Một bếp lửa hồng bập bùng cháy dỡ
Một ngôi chùa hoang phế cô liêu
Kỉ niệm cuối cùng của chúng mình còn sót lại,
Từ hôm nay và mãi mãi đến sau này.