Anh đi tìm em ở phương trời a lắm
Nâng niu anh giữ món quà tặng em
Giả vờ rằng không nhớ
để âm thầm làm em bất ngờ
Sẽ đứng trước nhà đón em ngày kỷ niệm
Sao em nhìn anh với gương mặt lạ lẫm
Và người đang nắm tay em là ai
Phải vội vàng quay lưng giấu
món quà rồi nhanh bước đi
Anh mất em thật nhẫn tâm và nhẹ nhàng
Làm sao nhấc bước chân nặng nề
vượt qua phút giây hụt hẫng nơi này
Đặt bàn tay lên trái tim mình
chỉ còn mỗi hơi thở gấp nghẹn ngào
Giờ mới thấu thế nào là bị
lãng quên ở trong trái tim của một người
Sau tất cả tổn thương vẫn nhớ em
Tự hỏi "chúng ta không còn
bên nhau nữa phải không?
Từ nay sẽ không còn được
bên nhau giống như ưa"
Càng nghĩ đến nước mắt
bỗng tuôn hoài không ngưng
Cứ thế lăn dài ung quanh chẳng còn ai
Một lời yêu ai cũng là
nguyện yêu mãi một người
Ngờ đâu chỉ có mỗi mình
mình day dứt trong lòng
Người may mắn đó,
đã không phải là anh
Bao lâu tình yêu mới
không sợ khoảng cách?
Để anh có thể giữ em được lâu
Đoạn đường vừa qua hai chúng
ta phải a nhau quá dài
Khoảng cách vô tình
đã lớn theo thời gian
Làm sao nhấc bước chân nặng nề
vượt qua phút giây hụt hẫng nơi này
Đặt bàn tay lên trái tim mình
chỉ còn mỗi hơi thở gấp nghẹn ngào
Giờ mới thấu thế nào là bị
lãng quên ở trong trái tim của một người
Sau tất cả tổn thương vẫn nhớ em
Tự hỏi "chúng ta không còn
bên nhau nữa phải không?
Từ nay sẽ không còn được
bên nhau giống như ưa"
Càng nghĩ đến nước mắt
bỗng tuôn hoài không ngưng
Cứ thế lăn dài ung quanh chẳng còn ai
(Làm gì có ai yêu mãi một người em ơi)
Tự lừa dối trái tim một điều
rằng anh đã hết cảm úc yêu em
Phải giấu hết quá khứ vào lòng
để em sẽ không cảm thấy khó ử
Phải quên đi tất cả một thời
chúng ta từng hạnh phúc thế nào!
Ôm tất cả nỗi đau vẫn mỉm cười.
Một người đã thay anh
để bên em lúc em buồn
Là người biết ôm em
từ sau lưng giống như anh
Người luôn biết hôn em
mỗi khi em thức dậy
Anh rất vui và sẽ yên tâm rời a
Giờ mới biết làm gì có ai
yêu mãi một người em ơi...