Giờ sao khóe mắt cay,hòa
theo gió bỗng lay.
Vì anh đang rất muốn phải quên nơi này.
Nơi chúng ta, cất tiếng ca.
Cùng nhau tay trong tay dưới
bóng hoàng hôn ngất ngây.
Ngồi tựa lưng gốc cây chiều nay.
Nhớ ra ngày nào đôi ta mà giờ a rất a.
Nơi trên ngọn đồi người trao hơi ấm môi,
lên bờ môi của anh sao mãi trong lòng ai
Chẳng thể quên nơi trên ngọn đồi
hoàng hôn gió buông nhạt nhòa.
Vì ở nơi ấy có những yêu dấu
trao nhau của ta lúc đầu.
Còn hằn in những tiếng chim hót trên
cao như cũng muốn mừng duyên mình.
Nhưng rồi sao một ngày
như gió thoáng vụt bay.
Vì ngày ấy em nói phải đi
và em phải a nơi này.
Và em sẽ nhớ anh đây nhiều lắm
biết mai này bao tháng ngày.
Phải sống thiếu nhau và phải
thấu nỗi đau khi ngọn đồi cũ ưa.
Và những yêu dấu hôm nào phải quên đi
Ngồi tựa lưng gốc cây chiều nay.
Nhớ ra ngày nào đôi ta mà giờ a rất a.
Nơi trên ngọn đồi người trao hơi ấm môi,
lên bờ môi của anh sao mãi trong lòng ai
Chẳng thể quên nơi trên ngọn đồi
hoàng hôn gió buông nhạt nhòa.
Vì ở nơi ấy có những yêu dấu
trao nhau của ta lúc đầu.
Còn hằn in những tiếng chim hót trên
cao như cũng muốn mừng duyên mình.
Nhưng rồi sao một ngày
như gió thoáng vụt bay.
Vì ngày ấy em nói phải đi
và em phải a nơi này.
Và em sẽ nhớ anh đây nhiều lắm
biết mai này bao tháng ngày.
Phải sống thiếu nhau và phải
thấu nỗi đau khi ngọn đồi cũ ưa.
Và những yêu dấu hôm nào phải quên đi
Ngày nào anh cũng ngóng trông em
về,người ơi người có hề hay biết
Nhưng vì sao vẫn mãi chẳng quay
về để anh chìm trong cơn mê...
Vì ngày ấy em nói phải đi
và em phải a nơi này.
Và em sẽ nhớ anh đây nhiều lắm
biết mai này bao tháng ngày.
Phải sống thiếu nhau và phải
thấu nỗi đau khi ngọn đồi cũ ưa.
Và những yêu dấu hôm nào phải quên đi.