Anh chớ nên u sầu
Bao đắng cay đoạn trường
Lòng gìn sắc son
Chung cùng nước non
Ta giữ câu mong đợi
Long thủy chung bền vững muôn đời
Ôi xót xa chong long
Hồng ơi thấu cho lòng anh
Nhìn em mắt quen lệ ma
Ma lòng lanh nu cao hờn căm
Sơn ơi anh còn nhớ chăng
Kỷ niệm chúng ta bên làng hoa ấy
Nhưng anh ơi đường trở lại thôn
Xưa đã mịt mờ khói lửa chiến chinh
Gót giày đinh còn giang bừa
Trên quê hương yêu dấu
Con đường làng có mây
Xám phủ giăng lối về trong mưa
Còn ai đưa đón ai tiễn đưa ai
Giờ chỉ còn em dõi mắt nhìn
Theo bóng người năm xưa để chờ để đợi
Nhưng có ngờ đâu giờ gặp lại
Nhau mà xa xôi dịu vợi biết nói gì đây
Sơn hỡi Sơn ơi trong giây phút đớn đau này
Anh thường nhắc cùng em lời
Thề trung hiếu ta phải vẹn gìn
Khi non nước cần ta
Phải biết chịu đựng hy sinh
Nên em sẵn làng hiến dâng tuổi thanh xuân
Anh ơi em thừa hiểu số
Phận mình chúng đã quyết định
Nhưng em chỉ lo cho anh một
Mình lẻ bóng dưới ánh đèn khuya
Trong những đêm về
Mang bao thương nhớ tràn dâng
Sơn ơi nhớ buổi tiễn đưa mình đi dưới mưa
Chưa nói nên câu mà ánh mắt lăn sầu
Dầu bể hóa nương dâu
Tình đầu em vẫn đợi
Phấp phới mưa bay thấm ướt bờ vai
Tay chưa nỡ rời tay
Nghe từng hơi thở nồng say
Từ trái tim yêu nói nói bao điều ước hẹn
Hẹn ước chiến chinh mình về quê cũ
Ấp ủ nhớ thương tình chồng nghĩa vợ
Bỡ ngỡ bước vui em cuối đầu e thẹn
Lén nhìn anh ngày thành hôn lễ
Rồi kể nhau rồi kể nhau nghe bao nỗi thăng trầm
Nhưng giờ đây chỉ còn lại
Mình em lặng lẽ bước âm thầm
Sơn ơi từ nay em là nỗi nhớ
Là ánh trăng vàng soi sáng bóng người đi
Nhịp cầu năm xưa giờ đã gãy
Tình đôi ta đành chia tay
Anh ơi anh buồn mà chi cho lệ thấm ướt đôi mi
Hãy vì đất nước
Để bao đau thương vượt bao gian lao
Nhưng mình vẫn vững tay chèo
Vượt qua bão dông
Dù hôm nay mình có xa
Nhau nhưng tình em gửi trọn về anh