Cành hoa hồng anh từng đặt đó
nơi trước cửa sổ nhà em
Mà sao bấy lâu nay
em ko còn thấy màu đỏ càng nhiều thêm
Vì chắc có lẽ màu hoa tàn
cũng theo năm tháng theo thời gian
Cũng như tình cảm anh dành cho em
cũng đã đến lúc quá giới hạn
Ừ thì cũng đúng thôi
vốn dĩ trò chơi đã kết thúc
Níu kéo làm chi cho thêm tốn sức
mà khiến cả càng buồn bực
Vậy việc tốt nhất là chia tay
để cho anh đi một nơi khác
Và ở nơi đó anh sẽ vun đắp một tình yêu
đẹp như tranh cát
Em không phải là họa sĩ
không thể châu chuốt một bức tranh
Không thể tô điểm nó quá nhiều màu
để rồi sau đó lại tan tành
Vì những thứ đẹp chỉ là những thứ
làm lòa mắt ta trong hiện tại
Nhưng đâu ai biết ngày qua ngày
nó cũng tàn tạ trong tương lai
Và nếu tình yêu như anh nói
là thứ xa vời trong tưởng tượng
Thì em xin anh
hãy một lần để em được yêu dù lạc hướng
Dù qua ngày mai ta không còn nhau
nhưng đến một ngày anh sẽ hiểu
Là cái tình yêu mà anh từng nói
nó vẫn còn đẹp như một buổi chiều
ừh thì thôi đừng lưu giữ lại ký ức đã xa sỉ.
thà rằng tôi ngừng để nhường lối khác
cho ngưòi bước ra đi.
Cúi xin ngưòi câu tha thứ
để thâm tâm tôi an bình.
Để khi đêm về ko còn nước mắt
mộng tàn rồi tim lại mang tình.
Sai lầm ko phải ta
mà là duyên phận chia phần.
Tình phai dần theo năm tháng
ko còn ai oán ai hận.
Chỉ mong thời gian bôi mờ đi
cái quá khứ đầy lấm lem.
Để ánh ban mai xua tan sương đêm
tôi lại cùng em tình ấm êm.
Nút thắt trong lòng ai gỡ đc?
Mơ ước vụt tan ai ngờ trước?
Giá như ngày đó đôi ta ko gặp
thì chắc không ai bị lỡ bước.
Giờ có hối tiếc cũng đã muộn
tôi chỉ còn biết ngồi chờ thôi.
Chờ cho hao mòn thân xác
chờ bàn tay ai gạt đi giọt lệ trên bờ môi.
Nếu như..
hét lên có thể đánh tan kỷ niệm đã cô đọng.
Thì tôi cũng ráng gào thét
đến khi kiệt sức và khô họng.
ngày tháng năm mình gặp gỡ.
cũng là ngày này năm nay
a ra đi trong màn mưa đêm mập mờ.
Bước chân em về trên phố dài
Thấy bóng anh cười vui bên ai
Lòng quặng đau khi biết được điều gian dối
Từ trái tim anh đổi thay thật nhiều
Mà em đây yêu rất yêu người
Nhưng đành phải xa nhau từ đây
mãi mãi không còn nhau
Chiều không nắng tiếng dương cầm
Cứ buông vào lòng ai giá băng
Có ai rồi không ai nhẹ qua chốn đây
Chiều lại mưa mưa rất lâu
Rơi vào tim thêm chút hiu quạnh
Dù mưa có thấy em khóc cùng mưa.
Từng ngày trôi qua là dường như hoa cũng héo tàn
Làm gì để giữ một tình yêu
Dành yêu thương dành lại hết
dành tất cả rồi mới biết
Chẳng còn thứ riêng chỉ thuộc về em.