Thời giờ đã cuốn bay đi
Những ngày tuổi trẻ còn xanh ngời
Một màu phượng vĩ mới nở hôm qua
Mà đã cháy đỏ tim anh rồi
Đã lâu ta ko về trường vắng
Em còn tinh khôi
Nhành phượng thắm
Mắt biếc quay nhìn về khoảng trời
Chả biết trong lòng
Anh đượm nắng
Khi phút đầu đang ngỡ rồi
Giật mình tan vỡ
Em kể câu chuyện người vừa qua
Đã lâu chưa gặp
Không biết bây giờ
Tim em đã nở mấy mùa hoa
Nhớ mắt em buồn
Và còn nhiều sâu thẳm
Hai đứa chợt lặng mình ngồi im
Chắc lòng em nghĩ về phố thị
Anh nhớ chuyện mình giữa đồi sim
Nhành hoa cỏ may
Như chiếc tuổi hồng
Gió cuốn xa xa về cuối trời
Tay nguyen chợt gọi
Trên con đường về
Nhưng tim em chả ở núi đồi
Làm sao đây hả mắt biếc ơi
Chỉ là tiếng lòng muốn viết thôi
Thời gian chả níu tay ai lại
Qua những ngày buồn bã
Mải miết rơi
Quán xưa hay nhắc
Ôi những chiều ngây ngất
Chắc giờ em chả còn nguyện giữ
Ta chả bận lòng chả vấn vương
Khi hai mình nhắc về chuyện cũ
Chợt thấy hạt sương
Trên đôi mi anh rồi
Biết bao giờ đọng thành trắng xóa
Như có nỗi buồn nào đó chơi vơi
Lặng lẽ rơi trên từng nhánh lá
Anh mang hoài niệm màu lan tím
Để những đêm trăng còn mơ lại
Mắt biếc em nhìn sao quá xa xôi
A tiếc những ngày còn thơ dại
Từng nghĩ hồi đó chỉ vô tình
Đưa em vào trang nhật hồng
Đời mình sắp viết thôi
Nhưng tiếc là buồn
Nào mà dễ phai đâu
Phai ko mắt biếc ơi
Đời mình còn là mấy thoáng
Để cho tuổi hồng này qua đi
Nếu mai em về xin hãy ngồi lại
Để mình cùng nghe điệu chapi
Đâu đó vang lên giữa mây trời
Góc phố buồn chân lúy túy
Về thôi ai ơi đã say rồi
Hãy thiêu hồn a cháy bỏng
Bằng chính ngọn lửa của riêng em
Phố núi nhắc tên em rồi
Đêm cứ dài mải miết trôi
Anh thấy buồn lắm mắt biếc ơi
Anh thấy buồn lắm mắt biếc ơi
Mắt biếc em chả nhìn thấy anh
Mắt biếc chỉ nghĩ về khoảng trời
Trong phút giây đó
Thì em vẫn môi cười
Nhưng tim anh tan từng mảng rồi
Nếu xem nhứ đây
Chỉ là phút mơ mộng
Anh sẽ nguyện mơ cả nghìn lần
Cho anh được thấy bờ môi em
Cười khi đó anh biết là tình gần
Mấy chốc mình được ngồi kề nhau
Thì giờ lại nỡ vộ tan biến
Tên em vẫn còn vương lại
Trong tim tựa như hương
Sắc màu lan tím
Ta đứng lại chờ mà ngơ ngác
Vì em đã bên tình thơ khác
Em để lại ta là một nụ cười nhạt
Và cả bầu trời buồn xơ xác
Mắt biếc em trông
Về nơi khuất xa xôi
Anh hoài nhìn lại phút tay cầm
Yên vui chỉ đến với anh bất chợt
Nhưng chắc chả đến hai lần
Liệu em có về bên lối nhỏ khi xưa
Nơi đó gió thổi mây hoang dại
Để nghe khúc nhạc đong đưa
Những chiều buồn tênh còn vang lại
Và còn không em
Những ngày say xưa
Chập chiều mắt biếc
Bao êm đềm kia
Đến nay vẫn còn đó
Bên trang nhật hồng xấp viết
Giá như em về lại với tây nguyên
Nghe núi rừng đang thở
Nhưng mà thành phố hoa mĩ
Là nơi mà em đã chọn mùa lan nở
Em từng yêu tôi chưa mắt biếc ơi
Tình thơ tôi trao đến em
Nhưng đôi môi vẫn còn tiếc lời
Em đã bên ai rồi mắt biếc ơi
Em chả cần nói
Thi tim tôi cũng tự khắc biết rồi
Em đã yêu ai rồi mắt biếc ơi
Anh vỡ tan mất
Nếu một ngày em và họ xiết môi
Oh em nỡ quên tôi sao
Mắt biếc ơi
Thời gian chẳng níu tay em
Hãy cứ để tình ta mãi miết trôi