Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi!
Đường dài mịt mùng em không đến nơi
Mây nước buồn cơn lửa binh
Hết kể chuyện chung tình
Khóc than riêng em một mình.
Cây tuôn lá xanh xây mồ cho anh
Tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh
Đưa tiễn nào hay rẽ chia
Cách trở hận muôn đời
Nói nữa chi thêm nghẹn lời.
Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn nên Võ Đông Sơn đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà.
Bạn tình chung ơi, đừng hoài công mòn mỏi đợi chờ.
Hãy gọi tên anh trong những chiều sương lạnh khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xa
Hay giữa đêm khuya ngồi tựa rèm châu ngắm ánh trăng tà.
Nàng có nhớ đến những tháng năm này có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát trắng.
Máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào
Chí anh hùng vùi trong kiếm đao
Bóng chiều rơi cuối nẻo biên thùy
Ta thấy miền xa rủ bóng quân kỳ
Anh gọi tên em ba tiếng Bạch Thu Hà
Bạch Thu Hà ơi, tim ta như ngừng đập, máu tuần hoàn như ngừng chảy khắp châu thân
Thôi thôi đã rồi tiếng hẹn trăm năm từ nay nàng có nhớ đến ta thì hãy ngâm câu “Túy ngoại sa trường quân mặc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”.
bạch thu hà bạch thu hà ơi
nàng đã bao phen vượt suối trèo non
để giữ vẹn tiếng trinh .ta mấy bận lao mình trong nắng gió
chuyện hàng quyên chưa cùng nhau cạn tỏ
thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh y
tự đây hết nợ hết duyên hết ân hết ái
lưỡi gươm liêng ta xin trả lại cho người yêu
bạch thu hà
Đường dài mịt mùng em không đến nơi
Mây nước buồn cơn lửa binh
Hết kể chuyện chung tình
Khóc than riêng em một mình.