Đêm nằm trăn trở bâng khuâng,
Nhớ về kỷ niệm thâm ân mẹ hiền.
Con đang ở chốn trần miền,
Âm dương cách biệt biết tìm mẹ đâu...
Mẹ...mẹ hiền ơi...hiện giờ mẹ ở nơi đâu
Có nghe tiếng con khẩn cầu con vái van
Phật trời cầu linh hồn mẹ siêu thăng
Biết bao ót a nơi lòng lệ tuôn dòng
Không thốt lên thành câu.
Mẹ hiền không còn nơi miền dương thế
Nhưng con ngỡ rằng mẹ vẫn ở bên con
Nhủ khuyên nhắc con bao điều
Làm con người phải tâm hiền lương.
Con in khắc ghi trong lòng
Nguyện suốt đời không bao giờ quên.
Ngoài sân chiếc lá rơi rơi
Khiến con ngậm ngùi mẹ ơi.
a rời bóng hình thân yêu
Con bây giờ trở thành..mồ...côi.
Ôi..nếu ai đã một lần
Đội trên đầu vành khăn tang trắng,
Thì mới cảm nhận được trong ta
Sự mất mác lớn lao về tình thương
của đấng sanh thành...
Vất vả gian lao của người mẹ hiền lành.
Hôm sớm tảo tần trăm phần cơ cực
Dành tất cả những gì no ấm cho con.
Dù rằng tiều tụy héo hon
Dáng hình của mẹ hao mòn quản chi.
Nghẹn ngào lệ đẫm quanh mi đôi
ngã biệt ly lòng con nghe đau nhói...
Nhớ thuở hàn vi gia đình đang túng thiếu
mẹ một thân nuôi mấy đứa con khờ.
Bây giờ đây con đứng trước bàn thờ.
Hồi tưởng lại những chuỗi ngày cơ cực,
Cảnh nhà nghèo
Phải lấy hạt bông súng thay cơm,
Có những hôm ngoài trời lất phất
Hạt mưa tuôn mẹ cùng chiếc uồng ba lá
Bồng bềnh trên cánh đồng nước lũ,
Mẹ của tôi còn được tôi kêu bằng vú
Là vì mẹ hiền đã vắt sữa nuôi con....
Mẹ ơi hôm nay con mới chợt nhận ra rằng
Mẹ già như chuối chín cây...
Mẹ qua đời con phải mồ côi.
Muốn đền ơn báo hiếu nhưng
Biết tìm mẹ ở nơi đâu,lòng se thắt lo âu
Khi sanh tiền vì đàn con thơ dại
Đã trải qua bao sương gió cuộc đời,
Mẹ ơi con nói chẳng nên lời.
Hoạt vô tình hay cố ý
Mẹ tạo ra nghiệp thiện ác đã qua
mẹ đã siêu thăng hay còn phảng phất
Dương trần in cho con thấy một lần,
Bao đêm dài con mong đợi
Mẹ...Mẹ hãy về với con...
Trước lúc mẹ tôi nhắm mắt tắt hơi
vĩnh viễn a con rời cháu,
Mẹ còn nức nở gọi tên tôi
trong khoảnh khắc...hơi...tàn.
Khi hay tin con không khỏi bàng hoàng.
Vì hoàn cảnh sống a quê,
a mẹ nên khi qua đời
Con không thấy được mặt mẹ yêu
Lòng con buồn biết bao nhiêu
Mẹ ơi thấu hiểu những điều con tỏ phân
làm sao báo đáp thâm ân,
Sanh thành dưỡng dục tạo nên vóc hình.
Bởi có câu: "nước biển mênh mông
Không đông đầy tình mẹ",
Giờ đây dù cho con có đi bốn phương trời
Cũng không tìm thấy được mẹ yêu.
Cứ mỗi buổi chiều nghe tiếng
chuông điểm ngân nga con chợt nhớ
Hôm nào mẹ con mình đi chùa lễ phật,
Nhưng bây giờ thì không còn hình bóng mẹ
Con đi lễ phật một mình
ôi buồn quá mẹ ơi.
Trên tay thắp nén hương trầm cuối đầu
tưởng niệm âm thầm cầu in sau trời sám
hối kỳ kinh con nguyện làm phước cho
hương linh mẹ nhờ;
Mẹ ơi có thấy con
Khờ thắp hương dâng mẹ,mẹ giờ nơi đâu?
Nhìn di ảnh mẹ thật lâu càng thương
càng nhớ biết tìm đâu mẹ hiền.