(Thơ):
Thương nhau cau bổ làm đôi miếng
Một lá trầu anh thắm nợ duyên
Cứ mỗi chiều về tan buổi chợ
Em còn hoài vọng bóng người thương.
(Vọng Cổ):
Anh hứa với em khi
mình nên duyên nên nợ,
Thì một lá trầu anh
cũng nên vợ nên chồng.
Cau thắm trầu anh sẽ
thêm đượm thêm nồng
Mỗi sáng tinh sương em gánh trầu ra chợ,
Trên con đê dài thoăn thoắt đôi chân
Em không sợ nắng vàng
làm héo úa lá trầu anh
Mà chỉ sợ người yêu chờ đợi buồn phiền
Dõi mắt kiếm tìm giữa buổi chợ tan,
Lỡ chuyến hẹn hò tình duyên đôi lứa.
Nhưng rồi một hôm mưa buồn óm chợ,
Bên thúng trầu anh
em đợi bạn chung tình
Mưa gió cách ngăn duyên kiếp đôi mình
Chợ vắng thưa người sao anh không tới?
Yêu nhau rồi ngại gì lầy lội bước chân
Để em quay về thơ thẩn nhớ thương,
Trầu không nặng gánh mà
nặng tình em thương nhớ
Anh phụ em rồi anh không đến nữa,
Để phiên chợ buồn làm
héo úa lá trầu anh.
(Mạnh Lệ Quân):
Hoa thu rụng, tơi bời bên bờ sông lạnh
Em đếm bao lá rụng một
ngày thu tàn hiu quạnh
Khung trời mưa buồn buông lạnh,
Ngỡ ngàng đứng bên cổng rào,
Nhà anh đang nói cười rộn ràng
Em hỏi thăm, hay được đây ngày tân hôn
Ngày vui mừng tân hôn, của
anh với người mến thương
Thôi rồi lỡ làng nợ duyên, áo em lệ sầu
thắm hoen, lỡ câu mong đợi, mong đợi
Ngày mai chỉ hồng thắm duyên
cớ sao anh vội sai hẹn?
Còn chi tiếng thề ái ân
Lời đoan thệ sao đành quên nhau.
(Vọng Cổ):
Trời ơi hai thúng trầu anh còn
nặng oằn trên đôi vai bé nhỏ,
Nhưng gánh tình chung
đã gãy đổ tự lâu rồi.
Tiếng pháo rền vang
pha lẫn tiếng vui cười
Anh sắp sửa vui cùng duyên mới,
Em cũng bắt đầu làm một kẻ đơn côi
Muốn quay về cho khỏi
cảnh gai mắt trái tai,
Nhưng sao chân muốn
bước dạ còn mong ở lại
Trời ơi nỗi khổ đau
của một người con gái,
Mười tám uân anh đã
mang mối tuyệt tình.
Trên đường về lệ trải bước chân quê,
Trên bến nhỏ còn đò sao vắng bóng
Đò ơi sao không tiếc
thương một người vô vọng,
Lại vội vàng tách bến sang ngang
Mưa hay lệ rơi hoài trên áo,
Gió quyện ngàn ác pháo trên sông
Thu về rụng lá trầu anh,
Trầu anh rụng lá là tình anh hết rồi
Một gánh trầu còn oằn nặng đôi vai,
Hay gánh nặng nỗi u hoài muôn vạn kiếp
Mưa rơi lạnh buốt khung trời,
Anh phụ em rồi em còn biết tin ai.