quân! hãy giam
cổ thạch uyên
vào ngục tối,
để rãng sáng ngày mai
đưa thiên kiều
về mông cổ.
không! em không về
em không về mông cổ.
A khắc thiên kiều
nếu em không về
thì tên mã phu này sẽ
chịu cực hình
kinh khiếp nhất
cổ thạch uyên.
nếu tiểu thơ
còn thương ót
cuộc đời tên nô lệ.
thì tiểu thơ nên
về lại với quê hương.
ở lại nơi đây
càng thêm khổ.
tôi không còn
lại gì tất cả,
tôi chiến bại rồi
đành chịu bó tay thôi.
người tiễn đưa ta.
về lại quê hương
với cát trắng bụi mờ
với bao ươc mơ
đã tan tành sụp đổ.
với kỷ niệm chưa thành
sao người vội oá tan đi
mặt trời lên cao.
em hãy lo
thu ếp lên đường
mai mốt đây
khi trận chiến tàn,
anh sẽ về bên em
để cùng nhau sum họp.
và sẽ mang quà
về riêng tặng cho em.
đường quan san
còn a ăm dịu vợi.
ngựa chồn chân
đang hý rộn bên ngoài.
in tiểu thơ
đừng nán lại nơi này.
ôi ngậm ngùi! sao người
lại tiễn đưa ta.
còn thương nhau mấy
là còn khổ bấy nhiêu
1 phút a rời
lòng chợt thấy quặn đau.
a khắc thiên kiều
tại sao em khóc?
không biết nữa,
có lẽ là em
đã yêu rồi
em đã yêu?
nhưng người ấy là ai?
tại sao em khóc
1 người a lạ
mà em mới gặp lần đầu
1 người a lạ
thôi hết rồi!
anh chu sa. yêu nhau
là có tội phải không anh?
không! yêu nhau
không bao giờ có tội,
nhưng anh chỉ muốn
nói với em 1 điều
mà bấy lâu nay
anh ôm ấp mãi trong tim.
mà giờ đây
đã muộn màng rồi.
anh có còn
gì nữa đâu,
để nhớ thương
những kỉ niệm trong đời
mình đã
1 thời chắt chiu.
trong tuổi còn
thơ ấu hồn nhiên.
để tạo dựng
1 thiên đường.
1 thiên đường
đầy hoa thơm.
lời anh nói ra
em đâu hiểu được gì
anh đã buồn
đã khổ vì ai,
và tự bao lâu rồi
cho mãi đến ngày hôm nay.
đã từ lâu anh muốn nói
1 điều quan trọng,
nhưng vẫn ngặm câm
theo ngày tháng lạnh lùng,
anh muốn nói
với 1 người.
nỗi đau sầu vì yêu
cũng như anh,
em là kẽ ngày chinh phạt
đêm ngủ trên yên ngựa.
vào hiểm ra nguy
chưa bao giờ biêt sợ,
sao bỗng nhiên nghe
lạnh cả... tâm... hồn.
nhìn áng mấy trôi
lòng cũng sắc se buồn.
lòng dũng tướng
chợt nghe mềm yếu
khi 1 lần
đối diện với tình yêu.
chu sa anh đã yêu
và vì yêu mà đau khổ.
thì chắc hẵn ràng
anh hiểu được lòng em,
em muốn bỏ yên cương
rời đao kiếm
oã tóc mây
tô má thắm môi hồng.
a khắc thiên kiều
có phải em và người ấy
đã hẹn thề nguyện ước
không! người ta vẫn hững hờ
và em em
như kẻ lạ người a.
trời ơi! kẻ mình yêu
lại hững hờ a lạ
thì còn gì
niềm đau đớn nào hơn.
gần gũi tấc gang mà như
vạn lý quan san.
tình câm nín nên
tình đành tuyệt vọng.
tóc mây quằn quại
bay trong gió lộng.
như lòng của em đang báo
động tơi bời.
thiên kiều ơi!
sao chiều nay
bỗng nhiên anh lo sợ
như đánh mất
1 cái gì
yêu quí nhất.
nếu 1 mai
giữa sa trường
anh gục chết,
biết ai là người
đắp mộ cho anh.