Có bao giờ bạn hiểu cảm giác buông một người khi vẫn còn thương
Bởi vì đâu giờ thành hai lối còn đoạn tơ hồng sao vẫn hoài vương
Cố gắng lục tìm về trong quá khứ
Khi khoảnh khắc chấp nhận buông nhau
Tự thắc mắc sao mình làm vậy, lồng ngực này vẫn cứ luôn đau.
Em phải bật chế độ im lặng cho tiếng khóc vào giữa đêm
Vì anh chẳng còn cuống cuồng tìm kiếm hay quan trọng việc giữ em
Quên một người thường là rất khó nhưng em thấy dễ đến ngỡ ngàng
Hàng vạn lần lặp đi lặp lại mỗi việc quên anh vì quá dễ dàng
Em chẳng màng khó khăn thời tiết để đổi hơi ám thân nhiệt từ ai
Cũng vài lần trông mong được biết tâm tư suy nghĩ công việc từ anh
Khoảng cách địa lý đã rất khó cho chuyện ta nghĩ ta hiểu về nhau
Cách anh làm lại là im lặng và phần công việc luôn được đề cao.
Ngày kỷ niệm yêu nhau anh hứa, anh hứa là anh sẽ bù sau
Miệt mài công việc anh quên đi mất có một người nước mắt tự lau
Thời gian bên nhau sao quá cô độc, lâu đến mức trở thành thói quen
Em thà chọn một mình bước tiếp dù lòng này vẫn còn nhiều rối ren.
Lối đi về có anh đang đợi, nơi em ngồi kề cạnh là anh
Bóng dáng anh hiện diện trước mặt, sao làm việc gì cũng nhớ về anh
Đoạn đường này ta từng chung bước, đâu đâu cũng là hình bóng của anh
Lời hẹn ước cùng về chốn cũ giờ chỉ một mình em bước tìm anh
Buông nhau rồi sao em còn nhớ, em còn chờ không thể thoát ra
Phải chăng là đang bị ký ức dày vò đến mức không thể thoát ra
Thói quen nhìn đâu cũng là ảo ảnh em gọi là quán tính của yêu thương
Ngược đường yêu lỡ buông tay trước
Không thể cùng người viết chuyện yêu đương
Trong lúc chỉ mới bắt đầu sự nghiệp anh xin lỗi vì đã yêu em
Để em phải chịu nhiều thua thiệt suy nghĩ nhiều việc thức trắng nhiều đêm
Vì nhau mà bỏ qua tất cả, hãy xem như là thách thức thử nhau
Mục đích cuối cùng của sự cố gắng là vì em đó Thảo Như
Có phải em đã quá ngang bướng em đã quá cố chấp không anh
Em đã cố tình làm anh khó xử anh đã mệt mỏi lắm phải không anh?
Em đã làm những việc gì vậy… em đã cố gắng đẩy người ra xa
Giờ làm sao có thể quay lại nếu lỡ anh bước theo bóng người ta.
Em cứ thường thức khuya không ngủ, chỉ muốn ngủ trong vòng tay anh
Cũng muốn mình là liều thuốc ngủ chỉ ôm là ngủ không cần phải canh
Nghe những lời từ anh giải thích, em không thể tha thứ cho mình
Cơ hội tỏ bày của anh không có, em chẳng nghe mà chỉ lo nhìn.
Anh nói rằng em là chân lý, luôn nhận lỗi mọi chuyện chúng ta
Lỗi ở đâu mà anh xin mãi, em sai rồi đừng nói thứ tha
Xin đừng nhìn về phía này nữa, con người ích kỷ luôn vị thân mình
Xin anh đừng nói câu quay lại với người không xứng từng phụ chân tình.
Lối đi về có anh đang đợi, nơi em ngồi kề cạnh là anh
Bóng dáng anh hiện diện trước mặt, sao làm việc gì cũng nhớ về anh
Đoạn đường này ta từng chung bước, đâu đâu cũng là hình bóng của anh
Lời hẹn ước cùng về chốn cũ giờ chỉ một mình em bước tìm anh
Buông nhau rồi sao em còn nhớ, em còn chờ không thể thoát ra
Phải chăng là đang bị ký ức dày vò đến mức không thể thoát ra
Thói quen nhìn đâu cũng là ảo ảnh em gọi là quán tính của yêu thương
Ngược đường yêu lỡ buông tay trước
Không thể cùng người viết chuyện yêu đương.
Trong lúc chỉ mới bắt đầu sự nghiệp anh xin lỗi vì đã yêu em
Để em phải chịu nhiều thua thiệt suy nghĩ nhiều việc thức trắng nhiều đêm
Vì nhau mà bỏ qua tất cả, hãy xem như là thách thức thử nhau
Mục đích cuối cùng của sự cố gắng là vì em đó Thảo Như
Mỗi một lời thú tội anh nói tương ứng tim này chịu một nhát dao
Em làm sao có thể biết được chuyện chúng ta nghĩ lại quá khác nhau
Quán tính của con tim là… đau khi nhắc tên người
Cố tự nhủ với lòng rằng… lau mi mắt nên cười.