Nhìn lá me bay,
nhớ kỷ niệm hai chúng mình
Ngày đó quen nhau,
vương chút tình trên tóc mây
Ðôi mắt thơ ngây,
hoa nắng ươm đầy
Ðẹp tựa như lá me bay,
nên tình anh trót vay
Ngày đó yêu nhau,
chúng ta thường qua lối này
Từng lá me bay ,
vương gót hài, hoa bướm say
Tơ nắng đơm bông,
trên má em hồng
Ðẹp tựa như lá me rơi,
khung trời anh ước mơ
Ta a nhau
Lúc hè ...
về rơi ác phượng buồn
Nẻo đường,
thành đô khói ngập trời
Vùng luyến thương ơi
Mùa thu dâng cao
Biết rằng..
người yêu đang mong
in hiểu giùm
Lửa còn...
đốt cháy quê hương...
Phận là con gái,
chưa một lần yêu ai
Nhìn về tương lai
mà thấy như
sông rộng đường dài
Cảnh nhà neo đơn,
bầy em chưa lớn
trĩu đôi vai
gánh nhọc nhằn
Thầy mẹ thương em
nhờ tìm người se duyên
Lòng cầu mong em đậu bến
cho yên một bóng thuyền
Lứa đôi tình duyên
còn chưa lưu luyến
Sợ người ta đến em khóc
sau bao lời khuyên.
Chưa yêu lần nào
biết ra làm sao
Biết trong tình yêu
như thế nào
Sông sâu là bao
nào đo được đâu
Lòng người ta
ai biết có dài lâu
Qua bao thời gian
sống trong bình an
Lỡ yêu người ta
gieo trái ngang
Nông sâu tùy sông
làm sao mà trông
Chưa đỗ bến
biết nơi nào đục trong
Giờ đã a nhau,
những kỷ niệm
in vẫy chào
Vùng lá me bay,
năm tháng dài
thương nhớ ai
Em cố quên đi,
thương nhớ làm gì
Tình mình như lá me rơi,
trên giòng uôi biển khơi...
Rồi người ta đến
theo họ hàng đôi bên
Một ngày nên duyên
một bước em
nên người vợ hiền
Bỏ lại sau lưng
bầy em ngơ ngác
đứng trông theo
mắt đượm buồn
Thầy mẹ vui hơn
mà lệ tràn rưng rưng
Dặn dò con yêu
phải sống theo
gia đạo bên chồng
Bước qua dòng sông
hỏi từng con sóng
Đời người con gái...
không muốn yêu ai được không?
Em cố quên đi,
thương nhớ làm gì
Tình mình như lá me rơi,
trên giòng uôi biển khơi...
Bước qua dòng sông
hỏi từng con sóng
Đời người con gái...
không muốn yêu ai được không?