Tôi quen biết anh
giữa một đêm thật tình cờ.
Sân ga vắng thưa người
và ngoài kia vẫn mưa rơi.
Tình chưa thành lời
vì còn ngại tình gian dối.
Rồi ta đã quen nhau
và cho nhau phút hẹn hò…
Còi tàu vang lên
é màn đêm thật hãi hùng.
Bên nhau phút giây này
sợ ngày mai cách a nhau.
Sợ câu tạ từ
và sợ đường tình hai lối.
Thì tôi chỉ in anh
nếu yêu, mình nên thật lòng....
Chuyện yêu đương..
thương thương nhớ nhớ lạ thường.
Đường tôi về đêm nay
gió khuya lạnh buốt qua tim.
Ánh đèn thật buồn
cô đơn càng rét mướt.
Nhớ người thật nhiều
đành gọi thầm tên thôi....
Tôi theo lối ưa
đến tận nơi mình hẹn hò.
Hôm nay phố đông người
ngại ngùng tôi đứng trông anh.
Đợi qua từng giờ
lòng càng bồi hồi ao uyến.
Và tôi bước bâng khuâng
vì chua cay lẫn thẹn thùng....
Trở lại sân ga
đón tàu tôi về một mình.
Bao nhiêu ước mơ đầu
chìm vào cơn nước trôi mau.
Tình yêu là mộng
thành bọt bèo vào mây khói.
Tàu đêm vẫn âm u
mà người tình vào thiên thu...
Lần đầu gặp anh
khi phố kia chưa lên đèn,
Giờ này gặp nhau
trên sân ga chiều loang nắng.
Vụng về hỏi thăm anh
mấy câu đi về đâu?
cớ sao đứng chờ?
cớ sao đứng đợi…?
Đường tàu mùa uân
ai biết anh đang mong chờ.
Tàu về tàu đi
như mang theo niềm nhung nhớ.
Chợt buồn chợt vui
anh biết đâu em hờn dỗi.
Má em ửng hồng vì
thẹn thùng khi bên nhau.
Trên.. sân ga chiều.....
người đông.. nhưng ai cũng lạ.
Tình cờ gặp nhau,
ngỡ như mình quen quá.
Chuyện gần chuyện a
mới hay anh từ giã.
Em trách con tàu
sao nỡ vô tình… rời sân ga…
Một lần gặp nhau
anh đã mang đi kỷ niệm.
Dù rằng thời gian
Không cho ta nhiều lưu luyến.
Chuyện về tình yêu
Như sắc hoa mang màu nhớ.
Dẫu cho hững hờ,
ước mơ vẫn chờ…
Đường tàu còn đây
ta đã a, a nhau rồi.
Người chờ người đi
Ai không thương mà không nhớ?
Trời càng về khuya
Đêm hắt hiu sương lạnh giá.
Lắng nghe tiếng còi tàu
tìm về trên sân ga.....
Mưa.. rừng ơi! Mưa rừng!
Hạt mưa.. nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng.. mưa buồn vì tình đời?
Mưa sầu vì lòng người.
Duyên kiếp không lâu.
Mưa.. từ đâu mưa về?
Làm muôn.. lá hoa rơi tả tơi.
Tiếng mưa.. gió lạnh lùa ngoài mành.
Lá vàng rời lìa cành.
Gợi ta nỗi niềm riêng.
Ôi…! Ta mong ước a ôi,
nhưng đêm mãi cô đơn,
gửi tâm tư về đâu?
Mưa.. thương ai? Mưa nhớ ai?
Mưa rơi như nhắc nhở,
mưa rơi trong lòng tôi...
Mưa.. rừng ơi! Mưa rừng!
Tìm đâu.. hỡi ơi bóng người ưa?
Mỗi khi.. mưa rừng về muộn màng.
Bóng chiều vàng dần tàn.
Lòng thương nhớ nào nguôi. .