TRÍCH ĐOẠN LAN VÀ ĐIỆP
ĐIỆP: Lan có nhận được
thư Tôi gởi chưa
Lan: Dạ rồi
ĐIỆP: Lan có đọc chưa
Lan: Dạ rồi
ĐIỆP: Mà lan có đọc kĩ chưa
LAN: Nè, nhăn nheo hết
như vầy Sao hỏng kĩ.
ĐIỆP: Lan có hiểu được
lòng tôi không
LAN: Hiểu chứ sao không,
nhưng mà ác quá hà
Tôi hiểu bụng người ta
Mà người ta hỏng hiểu cho
Cái bụng dạ của tôi.
ĐIỆP: Đó là vì tôi không
muốn cho Lan phải buộc phải khổ
LAN: Nếu không muốn cho tôi
Khổ sao còn biên thư nói
vạy. Mà hồi nào giờ có khi
nào Tôi mở miệng tôi than
thở Với ai đâu,
Từ khi biết, biết cha mẹ
Hai nhà đã hứa với nhau .
Thì tôi coi như cuộc đời tôi
Đã gởi trọn cho người..ta..
Coi như yên phận rồi
Dù hỏng có nói ra
Từ. máy năm qua,
Khi gần như lúc a
Dù chưa có nói lại nói
qua Nhưng đã coi như một
nhà Tôi coi bác như mẹ
già Tôi nghĩ anh cũng thiệt
thàAi dè người ta cũng
tính gần tính a.
ĐIỆP: Lan! Tôi, tôi cũng thương
lan Hết dạ hết lòng
Nhưng sợ lan khổ lan buồn
Khi có một tấm chồng
Tương lai thật là tối tăm
LAN: Cái chuyện tương
lai Ai mà biết được
Vui sướng hay buồn phiền
Cũng do số phận mà thôi
Hay là tại tôi dốt nát quê
mùa, Nên người ta bày điều
Đặng đổi thay.
LAN: Bộ lát chiều …. đi hả?
ĐIỆP: Chiều nay tôi đi
LAN: chắc ở trển vui lắm hả?
ĐIỆP: Đối với tôi không ở
đâu vui bằng ở đây, không
chốn nào đẹp bằng chốn này.
nhất là Mỗi ngày được gặp
Lan, được hầu chuyện với
Lan là tôi cảm tháy vui rồi.
Nhưng vì tương lai của tôi,
của chúng ta sau này nên
tôi phải tạm a Lan.
Lan cũng nên vui lên, để
tôi an lòng mà …
LAN: Tui đâu có buồn, tui
vui lắm chớ … người ta đi lo
cái chuyện công danh mà, tôi
đâu có cản chi … mà đều
người ta đi rồi chắc cái
nhà này buồn lắm.
Một năm mười hai tháng dài
đăng đẳng người ta chỉ chờ
đợi mấy tháng hè.
Mỗi khi thấy trời lất phất
hạt mưa, mấy con ve nhỏ
kêu rân trên ngọn me tây
ngoài nhà việc, trời đất
thì buồn vậy đó mà lòng
vui không kể iết,
vì biết rằng người ta nầy
sắp gặp lại người ta đó sau
gần một năm a cách mong...chờ
Gặp mặt á thì hỏng biết nói
chuyện chi, mà a thì trong
dạ bồi hồi. Tuy ở gần đây mà
có khi cả ngày cũng đâu có
gặp mặt, nhưng biết người ta
có mặt ở nhà nên trong lòn
hổng có thắc mắc lo âu.
Chiều nay người ta lại phải
đi a, tui lại thấy buồn,
thấy nhớ. Chiều chiều ra bến
ngó mong rồi giận hờn con đò
nhỏ, ngày mấy lượt sang sông
sao hồng nhạn mịt mùng.
ĐIỆP: Thì hồi nào tới giờ
tôi cũng về nghỉ hè rồi trở
lên tỉnh học chớ đâu phải
lần nầy sao mà Lan buồn quá
vậy? Hồi nào tới giờ có lúc
nào mình ở gần nhau hoài đâu,
ờ có cái hồi nhỏ íu chưa
biết gì thì có.
LAN: Ừa nhớ cái chuyện
hồi nhỏ vui quá há
ĐIỆP: Tôi thì lam sao tôi
quên được kỉ niệm thời thơ
ấu. Lan hãy nhìn kìa
Cây điệp còn đây
Hàng me bến đò còn đó
Như còn in rõ dấu chân
Đôi bạn nhỏ nô đùa
Gió chiều hắt hiu làm
Chiếc lá bàng chao lượn
Lan dói tay nâng nhẹ tươi
cười Lan bảo tôi kết lá
bàng Làm áo mão
Để tôi làm hoàng tử còn
Lan á thị làm công chúa
Trong chuyện cổ tích ngày
ưa. uân đến thu tàn
Máy lượt nắng mưa
Sự vật đổi thay nhưng
lòng Tôi không thay đổi
Mùa bãi trường lòng tôi
Rộn rã về gặp lại người
Thương cho thoã dạ mong chờ
LAN: Phải rồi, hồi đó mình
nhỏ íu hà chưa biết gì,
nhưng không biết người ta
có quên hông, chớ tui á
thì tui vẫn nhớ, nhớ mỗi
lần hai đứa trốn nhà tắm
sông hái ổi, về nhà tôi
bị đòn người ta chịu tội
thế cho tui..
Mới ràng ràng ở đây nè
chớ có a ôi gì lắm đâu.
Rồi người ta lớn lên,
người ta ra tỉnh học.
Thiên hạ thì nói á
a mặt á thì cách lòng,
tui thì tui không ngại
gì cái chuyện thay lòng
đổi dạ lúc a nhau.
Nhưng thường thì khi con
ve sầu bắt đầu ngưng tiếng
hát lá bàng ngoài sân rơi
lác đát người ta mới lại
đi cho kịp buổi tựu trường.
Nhưng lần này người ta về
rồi đi vội vã, tui bỗng
thấy buồn, thấy sợ mông lung.
Sợ đưa người như sáo sang
sông, biết đâu rồi sáo ổ
lồng bay a.