Dòng đời cứ cuốn trôi
theo thời gian thầm lặng,
Nam Ai:
thì tuổi hồn nhiên của kẻ sầu..tư.
Nước mắt đã khô cạn dần.
Vì tình phải lụy thân
như chim kia chọn sai cành.
Kể từ ngày tôi đã yêu anh
nhỏ từng giọt lệ long lanh.
Thương anh bằng con tim dại khờ
tưởng rằng tình đẹp như mơ.
Nhớ ngày ưa anh hứa đủ điều,
còn bây giờ anh cứ say ỉn.
Để rồi anh chẳng giữ mình,
đành lòng đai nghiến loạn ngôn.
Mong rằng anh nên suy nghĩ lại,
bao tháng năm chăm sóc cho chồng.
Có ai thấu hiểu nỗi lòng
của người vợ hiền khổ tâm.
Vọng Cổ:
Hỡi cao anh có thấu chăng
nỗi niềm của người con gái?
Dã trót vương mang vướng sợi tơ...sầu.
Những hạt sương giăng
làm lắm tấm mái đầu.
Đâu còn nữa những tháng ngày thân ái,
khi đóa hoa đã rủ sắc hương phai.
trách sao duyên số bẻ bàng,
chỉ hồng lỡ mối cung đàn oán than.
Thôi rồi một kiếp hồng nhan
số phần cam chịu
phàng trong đau đớn...
Tuổi thơ ngây của một thời uân nữ,
nay đã nhạt phai theo áng mây mờ.
Muôn sự đổi thay nào có ai ngờ?
Trong gia đình giờ đây tôi là trụ cột,
còn anh lại là người lêu lỏng bê tha.
Sống trong cơ cực ót a,
vợ tôi chồng chúa thật là bất công.
Nguyện cầu hai chữ bình tâm,
không còn cái cảnh
khóc thầm canh thâu...
Dòng đời,bể khổ gieo sầu đau,
nỗi niềm riêng
trách ai gieo lời cay đắng,
để cho ái ân nhạt nhòa.
Ai thấu chăng nỗi lòng,
tâm hồn ưu phiền vương mang.
ót a trách ai phụ phàng...?
Vọng Cổ:
Anh ơi! Có nghe chăng
đây là lời chân tình tha thiết.
Của người vợ đã cùng anh
se mối duyên..tình.
Hạnh phúc ấm êm sao anh chắng giữ gìn?
Vì ai mà tôi phải rời
a quê hương ứ sở?
Vì ai mà phải sống bên kẻ lạ người a?
Ước mơ tình thấm duyên nồng,
đâu ngờ phận bạc cỗi lòng đớn đau.
Tuổi uân mơ mộng khát khao,
đến khi tàn úa nói nhau nặng lời.
Anh ơi,nếu như đôi ta
không còn nợ duyên,
thì lưu luyến làm gì
cho càng thêm vướng bận.
Đã bao lần tôi muốn về thăm quê mẹ,
sợ anh buồn tôi nào dám về đâu.
Chiều chiều ra đứng bên hiên
nhớ về quê mẹ ưu phiền lòng con.
Vì ai tôi phải hao mòn?
Vì ai tôi phải héo hon tâm hồn?
in anh tỉnh giấc say nồng,
từ nay bỏ thối bưởi bồng nọ kia.
Câu thơ bài tỏ đôi lòng,
in ai thấu hiểu nỗi lòng riêng mang...