
Hận Nhạn Môn Quan
Nhạn Môn Quan u buồn hoang vắng, Tuyết trắng giăng mờ thê thảm ánh trăng buông, Chiêu Quân! Chiêu Quân ơi ta đã mất Chiêu Quân, Nhục thay thân Vương Bá phải đem cống nàng cho quân Man… rợ…. Quân… Vương…! Quân Vương ơi, hãy dằn cơn phẩn hận, Còn đêm này thiếp sống trọn với Quân Vương. Má thắm rượu đào say cho quên nỗi bi thương Nuôi hận nhục đợi chờ ngày… trả… hận…. Chiêu Quân! Men rượu tình đêm nay Sao đắng cay xé lòng ta đớn đau Nhìn lên hổ ngươi với tiên hoàng Khi cuối mặt thẹn cùng lê thứ Ôi! uy quyền Hán Vương Cả Trung Nguyên cuối đầu Khâm tuân Nay ương hèn rước quân ngoại bang... (ho) ( Nói ) Quân Vương! Quân Vương! uất hận đầy lòng đã khiến người thổ huyết, Ngự y đâu, Ngự y....! Đừng gọi Ngự Y… Quân… Vương… Nàng cứ để mặc cho ta (Tiếp ĐKLG) Sủi máu trong tim đứt lìa tình Đầy lưu thân xác phương xa Linh hồn quy cố quốc Mỗi khi tâm sự, Vua nhớ về Chiêu Quân Gió hôn tóc người, ấy là tình ta… luôn… vấn… vương… Chiêu Quân hỡi, Chiêu Quân ơi Ta muốn biến mình thành một mảnh sư nhai thịt xương kia để xác thân và linh hồn nàng mãi mãi ở trong máu trong tim ta không một ai tranh giành…. Cướp… Đoạt… Đau thấu tận tim cuồng lên tận não khi ta mất Chiêu Quân là ôm trọn mối hận… Muôn.... Đời… Ta muốn thét to lên cho vang đọng cả đất trời… Một đấng Quân Vương làm một chủ một vương triều danh trấn, lại phải nhún nhường trước uy vũ của Hung Nô. Khoảnh khắc này ta ước ao thành một thứ dân, sống hạnh phúc cạnh nàng nơi hoang sơ đồng nội. Vương đế làm gì trí đoạn tài sơ, vì muốn giữ ngai vàng phải cống nàng để ngưng chinh chiến… Giang san là trọng trách, phu thê có sá gì, đã thương xin người nhớ chinh phạt Hồ rước Chiêu Quân. Mối hận nhục hôm nay sẽ là bài học đắng cay Hán Đế trọn đời nhớ mãi. Binh mã chỉnh tu dồn lương tích thảo, đất chuyển trời rung đem đoàn quân hùng chinh phạt. Để coi nỗi đau chiến trận có sánh với nỗi đau và vết thương ở lòng nàng. Chiêu Quân ơi đường ra biên ải mây trắng tang buồn… Bốn phía mênh mông mịt mờ màng sương trắng, trời đất cũng u sầu khi Hán đế biệt Chiêu Quân. Nàng đi rồi là lạnh vắng cung son, hoa héo mặt cũng chẳng buồn bay lượn. Trướng gấm màn loan còn thoang thoảng mùi hương quen thuộc, nhưng cuộc đời này ta đã mất Chiêu Quân… Đêm tiển đưa sắp tàn Men ái ân vẫn nồng Giọt buồn ly tan Phai hồng máu tim Ta bỗng dưng lo sợ Thời gian ơi chớ quá vội vàng Giọt châu rơi xót xa dâng tràn Là Quân Vương khóc như trẻ thơ Tình yêu hơn cơn bão cuồng Là đánh tan trái tim hùng anh. (Nói Dặm hoặc hát hơi dài )Quân Vương ơi mười năm dục hưởng cầu mưu với lời hứa khi Phù Kiều xây xong (Vào Vọng Cổ) Thiếp sẽ cùng vua Hung Nô nên duyên giai… ngẫu…. Là thiếp mong Quân Vương xua quân qua ải Nhạn trong phút hoan ca mừng tủi giọt… Tương… Phùng… Mỗi ngày qua là nỗi nhớ mong tàn lụn mỏi mòn… Phù Kiều càng cao tinh thần thiếp càng suy sụp, có lẽ kiếp này thiếp vĩnh biệt Quân Vương… Tự ải trầm mình có lỡ vỡ trong tâm tư, mộng mị chơi vơi nghe rộn rang vó ngựa. Tỉnh giấc canh khuya thảo nguyên xa rộng, nghe tiếng chó Bắc Kinh lòng lo sợ kinh hoàng… Chiêu Quân ơi! ta cởi mộng vào ước mơ to lớn. Rồi khi trở về thực tại chưa chắc đã giữ vững biên cương, huống chi xua quân đi chinh phạt rợ Hồ. Chén đắng chén cay ta trọn đời trong men rượu dật dờ. Nàng đã về tại sao không đến bên ta, trong vòng tay tay ân ái, uống ngọt ngào từ ánh mắt bờ môi. Phù Kiều thiếp giữ thân đền ơn đất nước, linh hồn phất phưởng trở về đáp tạ tình thâm trọng của Quân Vương. Nàng chết? Không…! Ta mong đó là ác mộng… nàng vẫn còn sống để ta nhớ thương dù cách trở quan hà… Năm tháng có phôi pha Nhưng tình ta càng thêm tươi thắm. Câu thủy chung sắt son Mồ sâu thiếp nguyện mang theo Lần cuối cùng gặp nhau Dù âm dương đã phân ly rồi Xác thân dù tiêu tan Hồn Chiêu Quân vẫn luôn bên người Từ ải Nhạn xa xôi đưa hung tin vào cung nội, Hạo Nguyệt Chiêu Quân gửi xác dưới Phù Kiều… Chiêu Quân ơi! Ta khóc Chiêu Quân ngàn năm còn nhớ hồng nhan bạc phận. Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu.