Người nâng hoa nhẹ vung kiếm quang
Thoáng kinh hồng danh mãi truyền xa
Lòng trung non sông, tâm không thẹn
Bẻ thanh kiếm xem như đã quên
Người say khuynh tửu lên chốn mây
Kinh thế thiếu quân trên lầu
Tự vẫn kiếm hạ lại thành tiên
Thoáng kinh hồng
Kiếm nâng duyệt thần, an quốc, đổi thay khó lường
Kiếm kia gãy
Chính người cũng lấp vùi bao chuyện
Thiếu quân cười
Chuốc mình say khướt, đổ chung rượu
Trên đài cao
Màu máu nhuốm mưa phùn
Đào hoa đa tình nhưng chẳng si
Tướng quân người say trước hồng nhan
Đường tiên ban phong quang vô hạn
Tựa nhung gấm tương lai phía trước
Chẳng trông mong thịnh hưng khói nhang
Đơn giản sống nơi nương đồng
Đời này bắt đầu đã là say
Chẳng si tình
Khí ngạo nào giấu, điểm mi mục
Nơi Đào Nguyên
Lại chỉ thấy ưu sầu
Đời phong quang này không phải ta
Thiếu quân cười giao phó trời xanh
Vệ quê hương vung lên đao lạnh
Chẳng quan tâm nhân gian phong hoa
Người khi quay đầu xem lúc xưa
Sương tuyết phủ như che mờ
Hồng trần ái, hận đều là say
Thuở thanh xuân người lên chốn tiên
Chút phiêu bạt sương gió mù khơi
Tại Tiên Kinh an yên năm dài (an yên tháng năm)
Đào Nguyên hóa Vô Gian lúc nao
Đã buông bao sầu tư thế gian
Than thở lúc ta quay đầu
Đều là chút ảo mộng thần tiên