Đây vợ tui inh lắm anh ơi
Nên tui quý tui yêu nhứt đời
Đẹp tựa như cô Tiên Nữ
Ở tận trên cỗi Bồng Lai
Tui thề tui nói không sai.
Yêu vợ mình tui nói tui yêu
Khi a ẻm tui thương nhớ nhiều
Là hiền phụ nêu gương sáng
Vì chồng chăm sóc đàn con
Tươi đẹp hơn cánh hoa uân
Tươi đẹp hơn cánh hoa uân
Tươi đẹp hơn cánh hoa... uân.
Vọng Cổ:
Tôi thường nghe lối óm họ chê:
Vợ tôi nó ấu như ma lem quỉ sứ...
Chứ còn riêng tôi
thì tôi thấy vợ tôi inh đẹp còn
hơn tiên nữ hạ...dương...trần.
Hai con mắt ốc bươu
còn bản mặt chần dần.
Môi tai tái như là con mắm trở,
nó còn lại ăn trầu cho
vôi đóng có khoanh.
Lỗ mũi to như lỗ mũi kỳ lân,
răng lưa thưa như thể cái bừa cào,
cái sún,cái lồi,cái thấp,cái cao,
nó chỏi với nhau như hàng rào trốc gốc..
Hai bàn tay của nó giống
như hai nải chuối,
đôi ống chân tròn lụi quá chân bò...
Hồi nhỏ thiếu ông hơ
nên mũi dãi thò lò.
Tóc cứng ngắt như rễ tre dựng ngược,
ướp dầu dừa láng mướt nực mùi hôi.
Nhưng ấu a gì cũng là vợ của tôi,
tôi mê nó còn hơn mê thuốc phiện.
Miệng nó rộng nên nói nghe lớn tiếng,
còn lưỡi nó dày nên nói chuyện cà lăm...
Vọng Cổ:
Vợ của tôi tuy là đàn bà con gá,
nhưng nước da đen trạy....như...đồng.
Từ độ a quê để cất bước theo chồng.
Cần cổ cụt ngủn
cũng đeo kiềng nhủng nhẳng,
ngón tay ô dề cũng đeo nhẫn vàng y.
Phải nó cao cũng không nói làm chi,
đằng này nó lùn ỉn chân lại đi chữ bát.
Mỗi khi ru con nó cất lên tiếng hát,
thiên hạ tưởng đâu đại bác nổ liên hồi.
Vợ của tôi tuy nói năng chậm chạp,
nhưng mở miệng ra như dùi đục chấm gừng.
Hột vịt nó ăn mười hột không ngừng.
Cơm một bữa nó ăn năm sáu tộ,
rồi tráng miệng bằng
bốn dĩa chuối chưng.
Mỗi khi trong nhà có giỗ quải kỵ cơm,
thôi thì nào là bánh tét,
thịt kho,dưa giá.
Nào nem,gỏi,cà ri,bún,chả
nó ăn làm sao mà thiên hạ kêu trời.
Ấy..ấy...,vợ tôi tuy ấu hình ấu
dạng vậy mà tôi quí tôi yêu.
Vì hai mươi năm chẵn,
cùng chia bùi sẻ ngọt.
còn đàn bà khác dù cho có đẹp,
nhưng đẹp đẽ gì cũng là vợ người ta.
Còn con vợ của mình tuy ấu như ma,
nhưng biết an phận và
thờ chồng chung thủy.
Tôi yêu vợ...ờ ờ ờ...
thì tui yêu vợ chứ sao,
mắc cỡ chi và lại sợ thiên hạ chê cười.
Mỗi khi đi a về bả chạy lại mừng tôi,
cầm tay bả tôi vui mừng như được của.
Vợ tôi tuy ấu như chằn,
nhưng tôi cho rằng bả đẹp ác,anh ơi...