Quận chúa ơi mỗi người đều
Có định phần riêng biệt
Nhưng có lẽ ai cũng có lần
Dang dở vì yêu
Tôi với nàng tâm sự
Gống như nhau
Tôi cũng có lần
Dang dở tình yêu
Người ấy đã ra đi
Đã quên lời
Hứa hẹn buổi sơ giao
Và anh vẫn khổ đau
Mặt dù người ta phản bội
Nhưng anh vẫn nhớ thương người
Nên không tha thiết với đời
Tôi muốn quên
Nhưng không thể nào quên
Nên đành nuốt hận vào tim
Người ấy đã quên
Mà anh vẫn chung tình
Để tự đài đọ tim mình
Cứ nhớ thương người phản bội
Hửng hờ với kẻ thành tâm
Bà ơi nếu định mệnh khắc khe
Tạo cho đời nhiều ngang trái
Thì định mệnh cũng là hai tiến nói
Nơi đầu môi trot lưỡi
Của kẻ đóng vai trò
Phản bội vong tình
Ôm cô đơn tôi thầm thương
Cho số phận riêng mình
Chớ tôi nào dám
Hờn trách chi bội bạc
Cũng không dám đua đòi
Mơ ước một tình yêu
Hãy coi như mình
Không nợ nần nhau
Và đối đãi với nhau
Như hai người xa lạ
Rồi mai đây mỗi người đi
Một ngã
Xin trả lại cho nhau
Những hẹn ước chưa thành
Phu nhân ơi
Khi đã ra đi
Là đã chấp nhận
Cho mình một cái gì thay đổi
Thì kỹ niệm xưa
Đâu còn gì đáng nhớ
Lưu giữ làm gì chỉ
Thêm bận mà thôi
Chỉ có tôi nhiều khi tôi muốn
Trở về trên bến Quỳnh Sa
Để tìm lại những gì
Yêm đềm xưa củ
Nhưng chợt nhớ ra
Nơi đó giờ đây không còn ai nữa
Trở lại mà chi
Cho chua sót tâm hồn
Không biết rồi đây
Trời phương ây có xanh không
Trăng phương ấy có sang soi
Vùng biển rộng
Hay kể từ nay đổ nát
Điêu tàng khi kẻ đi rồi
Không trở lại chốn xưa