Ngăn cách này ngàn thu vương sầu
Mai này vắng xa
Thương nhớ không nhòa
Thương kẻ đi xa
Lòng nặng mang bao niềm đau
Có nghe trong tâm tư
Xót xa duyên lỡ làng
Ta chốn này nhìn mây cuối trời
Thương người người chốn xa
Sương ướt vai mềm
Em ở nơi đâu
Rượu hồng mặn môi ngày vui
Pháo vang đêm vu quy
Riêng lòng mình buồn đau
Nếm men đắng cay...trào ...dâng
Theo người .....chân....mây ....
Bà ơi..... tôi sẽ ra đi
để đưa tiễn mùa thu vào trong
một giấc mơ buồn....bã
Rồi có một chiều nào
bà dừng chân nơi quán lạ
thì xin bà hãy dừng lại
phút giây hoài niệm kẻ....
đăng...
trình.
Tôi đã ra đi là chấp nhận cho mình
một cuộc sống bên trời cô độc
như một loài chim buồn
lạc lõng giữa sương đêm.
Bà ơi, có khi nào bà chạnh nhớ thương
Đến một kẻ đã cùng bà hẹn ước
thì xin bà hãy quay về nơi kỷ niệm
và khóc cho nhau
vài giọt lệ ban đầu.
(Câu 5):
Bà ơi ...ví như tôi đã cùng bà
thề hẹn buổi chia ly,
thì giấc mơ kia đâu còn gì nữa
khi rượu tân hôn
đang nồng nặc phía loan phòng.
Bà đã bình yên khoác áo theo chồng
bà đã tận hưởng một cuộc đời
vàng son hoa mộng
bỏ lại bên đường một vài
kỷ niệm đơn sơ.
Tôi đến đây là để chúc tụng cho bà
đêm hôn lễ được vô vàn hạnh phúc
và xin bà hãy quên đi
những gì đêm gặp gỡ, cho dặm trời xa
không bỡ ngỡ mộng sông hồ.
(Câu 6):
Bà ơi....dù muốn không
thì bà cũng đã là vợ của người ta
còn tôi...tôi chỉ là kẻ
đứng bên lề hạnh phúc.
Có tiếc thương cũng đành xa biệt
mộng mị nào rồi
cũng tàn cuộc giữa canh sương.
Thì thôi ..đường bà bà đi
đường tôi tôi bước
chạnh gót quan hà một sáng mùa thu
Tôi sẽ dừng chân
bên triền đồi cỏ lạ
để lắng nghe chim quyên
đang rộn rã kêu sầu.
Đó là lúc bà đã bình yên
trong cuộc sống
bên cạnh chồng và những đứa con ngoan.
Còn tôi với cuộc đời không định hướng
gió bụi sông hồ
sẽ vùi lấp bước chân hoang.