ঔৣSᗩᑎG࿐...
3...2...1...
Sài gòn buồn quá mẹ ơi
dù thương quê lắm
mà con không thể về
Bây giờ con mới nhận ra
nhà tranh vách lá
nhưng mà thấy vui
Sài gòn đang ốm mẹ ơi
giờ đây không biết
ở quê ta thế nào
Con cầu tất cả bình an
người dân cả nước
không còn ngỗn ngan
.....
Qua mau thôi
những chuyện đâu lòng
trả lại từng nhà
một cuộc sống ấm no
Cô vi ơi ở lại làm chi
để dân tao phải ước mi thế này
Cuộc đời thấy ngắn làm sao
Ngày mai không biết
sẽ như thế nào
Sài gòn buồn lắm người ơi
Bao nhiêu nước mắt
dân nghèo ở ngoài kia
ra đường không thấy bóng người
Ai ai cũng sợ hai chữ cách ly
Lúc mất đi chẳn ai từ giã
Khi người nhà chỉ nhìn từ xa
ঔৣSᗩᑎG࿐...
3...2...1...
Sài gòn buồn quá mẹ ơi
dù thương quê lắm
mà con không thể về
Bây giờ con mới nhận ra
nhà tranh vách lá
nhưng mà thấy vui
Sài gòn đang ốm mẹ ơi
giờ đây không biết
ở quê ta thế nào
Con cầu tất cả bình an
người dân cả nước
không còn ngỗn ngan
.....
Qua mau thôi
những chuyện đâu lòng
trả lại từng nhà
một cuộc sống ấm no
Cô vi ơi ở lại làm chi
để dân tao phải ước mi thế này
Cuộc đời thấy ngắn làm sao
Ngày mai không biết
sẽ như thế nào
Sài gòn buồn lắm người ơi
Bao nhiêu nước mắt
dân nghèo ở ngoài kia
ra đường không thấy bóng người
Ai ai cũng sợ hai chữ cách ly
Lúc mất đi chẳn ai từ giã
Khi người nhà chỉ nhìn từ xa
ঔৣSᗩᑎG࿐...
3...2...1...Hết ....