Năm một nghìn chín trăm mười một
Bác rời xa bến cảng nhà rồng
Anh Nguyễn Văn Ba
Mới mười chín tuổi
Mà biển cả thì rộng mênh mông
Ba mươi năm lênh đênh xứ người
Bác đánh mất cả tuổi thanh xuân
Khắp năm châu người đi không mỏi
Mang nắng hồng soi sáng nhân dân
Đi khắp đèo cao khắp núi cao
Ngờ đâu đường phẳng lại lao đao
Núi cao gặp hổ mà vô sự
Đường phẳng gặp người bị tống lao
Trong tù không rượu cũng không hoa
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ
Bác đã về đây tổ quốc ơi
Nhớ thương hòn đất ấm hơi người
Ba mươi năm ấy chân không nghỉ
Mà đến bây giờ mới tới nơi
Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông
Sống trên đời người thì cũng vậy
Gian nan rèn luyện mới thành công
Năm một nghìn chín trăm bốn nhăm
Bác đọc bản tuyên ngôn độc lập
Bác mong dân mình được tự do
Ai cũng có cơm ăn áo ấm
Thương cụ già bác tặng khăn nhung
Quý em thơ bác lại cho quà
Bác thương những người dân công
Đêm nằm xương rừng núi là nhà
Bác sống như trời đất của ta
Yêu từng ngọn lúa mỗi cành hoa
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ lụa tặng già
Bác nhớ miền nam nỗi nhớ nhà
Miền nam mong bác nỗi mong cha
Bác nghe từng bước trên tiền tuyến
Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa
Bác vui như ánh buổi bình minh
Vui mỗi mầm non trái chín cành
Vui tiếng ca chung hòa bốn biển
Nâng niu tất cả chỉ quên mình
Bác để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch chẳng vàng son
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn
Bác chẳng màng phú quý giàu sang
Bác chỉ ưa cuộc sống nông nhàn
Bác chỉ cần vườn cây áo cá
Có vườn rau lấp lánh nắng vàng
Bác hy sinh hết tuổi thanh xuân
Cho nhân dân con đường cách mạng
Bác hy sinh cả một cuộc đời
Cho non nước sông núi Việt Nam
Ai cũng có cơm ăn áo mặc
Các em thơ vui vẻ đến trường
Nước nhà được tự do độc lập
Bác dành trọn vẹn cả yêu thương
Mái tóc bạc tựa như mây trời
Mà tấm lòng bác sáng như gương
Bác thương từ miền nam ra bắc
Hải đảo xa xôi cho đến thôn mường
Bác hồ vĩ đại kính yêu vì dân vì nước
Trải nhiều gian truân
Ước mong đất nước vào xuân
Nở hoa độc lập đường hoàng tiến lên
Xứng danh con cháu rồng tiên
Cả đời chẳng được ngủ yên giấc nồng
Trái tim rộng mở mênh mông ngàn
Sau nhớ mãi tấm lòng hiếu trung
Bác nay tuy đã đi xa
Trong tim bác muốn
Nước nhà phồn vinh
Một thời bom đạn điêu linh
Hôm nay đất nước chuyển mình bác ơi
Ngày sinh con cháu bồi hồi
Tổ quốc vẫn nặng những lời ghi ơn
Bao năm bão đạn sóng cồn
Quân thù xâm chiếm
Nước còn lầm than
Bác sống như trời đất của ta
Yêu từng ngọn lúa mỗi cành hoa
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ lụa tặng già
Bác nhớ miền nam nỗi nhớ nhà
Miền nam mong bác nỗi mong cha
Bác nghe từng bước trên tiền tuyến
Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa
Bác vui như ánh buổi bình minh
Vui mỗi mầm non trái chín cành
Vui tiếng ca chung hòa bốn biển
Nâng niu tất cả chỉ quên mình
Bác để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch chẳng vàng son
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn