Tân CổKHÔNG PHẢI TẠI CHNG MÌNH
Upload:TranTranTran
Nhạc
Nữ: Không phải tại em
cũng không phải tại anh.
Nam: Tại trời xui khiến
nên chúng mình thương nhau.
Tình nồng thắm biết bao
lúc ông Tơ bắt cầu.
Nữ: Bà Nguyệt nối chư yêu
vui trọn buổi ban đầu.
Roi thời gian lướt mau.
Nam: Tình ta úa màu.
Đàn dâng phím sầu đầy
thương đau khi tình héo.
Nữ: Không phải tại em
cũng không phải... tại... anh!
Vọng Cổ
Nam: (Câu 1) Nếu trước chẳng có
những buổi chiều mưa
anh nhường áo
đưa em đi học
về qua lối vắng.
Nếu chẳng có những
nụ cười duyên nghiên nghiên
trong nón thì ngày nay
dù phải chia phôi mình
đâu phải chịu chua xót
tim gan nghèn nghẹn
nỗi... đau... buồn
Nếu trời chẳng khiến xuôi
đôi ta cùng học chung trường.
Nữ: Ai biểu anh cứ
mỗi lần đi học,
anh phải đi vòng qua
trước ngỏ nhà em.
Nam: Ai biểu em làm
anh nhớ anh thương
không chịu được,
ai cho em nụ cười duyên
với đôi má lún đồng tiền.
Mỗi ngày phải nhìn em
lòng mới chịu yên,
thì anh nào ngại gần
xa quản gì mưa nắng...
Nữ: (Câu 2) Rồi thỉnh thoảng anh
lội sông hái trộm
những cành trắc diệp,
đem tặng em ép vào
tập vỡ cho mau
học thuộc bài.
Và hay rủ em đi dưới
trăng thanh mà
trò truyện dong dài.
Thành ra bài không học
làm sao thuộc được,
em chỉ thuộc lòng
hai chữ tình yêu.
Nam: Mộng ban đầu,
ôi đẹp biết bao nhiêu,
hoa gấm trải dưới
chân hồn mới lớn.
Nữ: Anh đã dạy em
yêu và thương nhớ,
bài học vỡ lòng
thơm phức ngát hương thơ...
Nhạc
Nam: Tình yêu! Tình yêu
như hoa nở đẹp xinh
khi xuân đến em ơi
Nữ: Lam thân hoa
cho người ta hái.
Hè sang sắc thắm
hoa dần tàn.
Thu đến nghẹn ngào
rồi heo mây kéo
sang mùa đông.
Làm hoa kia chết
trong lạnh lùng
Nam: Không phải tại em
cũng không phải tại anh.
Tại đời đen trắng nên
chúng mình xa nhau.
Mình từng nói đã lâu
dẫu đi chung chuyến tàu.
Người về bến khác nhau
không hẹn đến nơi nào.
Nữ: Thì ngày nay co sao
mình không trách người.
Mình không trách mình
đời đổi thay như màu áo.
Nam: Không phải tại em
cũng không phải... tại... anh!
Vọng Cổ
Nữ: (Câu 5) Dòng mực tím ngày xưa
đã thêu hoa trên
những trang giấy trắng.
Giờ lại là những dòng
lệ đắng cay kết thành
một chuổi... thương..... sầu.
Đày đọa nhân gian t
rời thường làm dỡ dang
những mối tình đầu.
Nam: Này mắt, này môi
còn thơm kỷ niệm,
chia biệt này nào
phải tại đôi ta.
Nữ: Trả anh xác úa
hoa xưa là tinh tú
cõi trời xa ngàn trùng.
Vì sao đẹp nhất không trung,
vói tay anh lựa
trên sông ngân hà.
Nam: (Câu 6) Thôi! Kỷ niệm tươi hồng
nay đã phủ xanh rêu,
đừng nhắc nữa em ơi
thêm đau lòng, giờ tương biệt.
Nữ: Hồn ước sủng
gió mưa định mệnh
em không buồn bằng
kỷ niệm ngày xưa.
Nước mắt em tuôn
thành những dòng lạnh hoang sơ,
từng giọt mặn sói mòn môi sỏi đá.
Nam: Tay trong tay
lại trở thành xa lạ,
mất tích đôi ta
trong vùng biển sương mù.
Nông nổi này còn
biết trách ai đây,
nước rẻ lối nào phải
tại lòng sông quá hẹp.
Em như thành phố xa xôi.
Anh lòng vực thấp
nhớ đồi quạnh hiu./.
Thank you!