Từng mộng thành nhàn vân, dã hạc, hóa khách nhân gian
Gửi gắm mảnh tình với thiên địa, gửi nhờ cỏ cây
Đời này không tiếng tăm kiệt xuất
Dưới gốc cây thủy tiên, bạc đầu nguyện
Giờ vào ra nơi núi sông, nhập xuất như mây khói
Do ai lại canh cánh trong lòng, bi hoan khó phân
Tham luyến thứ mới song lại chán chường
Nhắm mắt mộng Đại Thiên
Mang máng ai trong men say khướt
Định thổ lộ nhờ nguyệt quang
Lại sợ là sầu muộn thêm triền miên
Niên thiếu, tan đi sự cuồng ngông
Cười nói bên nhau, đổi tính danh, lập thề ngôn
Trải khắp thiên hạ phong tình vạn chủng
Đáng để ta liếc mắc thôi
Đào hoa tự tỉnh giấc
Sông Ngân – Bắc Đẩu Tinh
Chẳng bỏ gần để tìm xa chi
Phong nguyệt vốn giữa mi mục người ấy chứa đựng hết
Chớ vấn nhân sinh chuyện trường đoản
Vấn người tri kỉ ở bên
Bao kẻ từng hẹn ước
Vội vã thoái lui đi
Chỉ hắn tiến bước đến gần
Mong sánh vai cùng dẫu xa xăm
--------------
Trùng phùng khoảnh khắc hắn ung dung soi đăng giữa đêm
Nhân gian vạn vật bỗng hóa thơ, tâm tư khó phân
Phong cảnh hóa tửu say nơi đáy lòng
Nợ nó hai đồng tiền
Cầm trên tay đèn lồng soi sáng
Người họa bể dựng từ sông
Nương theo ánh nến bỗng thấy hiện lên
Mặc người đèn rọi giang sơn
Theo hướng cánh tay người, điểm một tòa
Hẹn ngày khác
Trải khắp thiên hạ phong tình vạn chủng
Đáng để ta liếc mắc thôi
Đào hoa tự tỉnh giấc
Sông Ngân – Bắc Đẩu Tinh
Chẳng bỏ gần để tìm xa chi
Phong nguyệt vốn giữa mi mục người ấy chứa đựng hết
Chớ vấn nhân sinh chuyện trường đoản
Vấn người tri kỉ ở bên
Bao kẻ từng hẹn ước
Vội vã thoái lui đi
Chỉ hắn tiến bước đến gần
Mong sánh vai cùng dẫu xa xăm
Từng khát khao tay chỉ điểm thiên sơn
Này cầu thân chút an nhàn
Mưa khẽ gột đêm vắng
Nâng bút ghi giấc mơ
Từng chèo thuyền để tìm phong nguyệt giữa màn đêm
Giờ mưa bụi Giang Nam, chẳng bận lòng
Giữa mi mục hắn là non sông
Đến tìm phong hoa tuyết nguyệt
Ôn nhu lại lạnh căm
Làm ngổn ngang lòng này
Đã che đi hết mọi sự
Năm tháng, sơn hà, cả thiên địa