Sau cãi vã em về nhà mẹ... vali quần áo em gom gọn
Ngày ra tòa em chọn kí giấy... thấy khóc rất to tay ôm con.
Cùng nhau suốt mấy năm trời... đương nhiên phải có lần buồn lần vui
2 bên gia đình đầy đủ... hôm nay con mình em nhận phần nuôi.
Nhìn thẳng vào anh em nghĩ gì... mình đâu còn được tiếng nói cười
Lời xin lỗi thay bằng hành động... là anh cúi đầu trước mọi người
Giờ chẳng thể gọi là chúng ta... bầu trời cả 2 tựa vỡ đôi
Em đâu phải kiểu người ít nói... mà ngày hôm nay không chịu hở môi
Chắc em tiếc thanh xuân em lắm... và khoảng thời gian của ngày trước kề
Hứa cho nhau một sống tốt... nhớ ngày tân hôn anh rước về
Này con ơi khóc thế đủ rồi... phải tập thích nghi những thứ xảy ra
Ba không ngờ và cũng không muốn... chỉ tại dòng đời đưa đẩy ta
Mẹ từng là cô dâu xinh xắn... khoác lên mình váy trắng cày hoa
Ba từng là người chồng che chắn... việc có được mẹ quả thật tài ba
Cũng đến lúc giải quyết xong xui... đủ hiểu hôm nay là bước ngoặt
Anh đứng chựng lại Nhìn mẹ con em... từ từ bước về trong nước mắt
:(( hix hix
Từng tuổi này lại lầm lỡ... quả thật mẹ mong được che chở
Ba mẹ đã cố hết lòng mình... nhưng vẫn xuất hiện khe hở
Sau này mẹ sẽ cố lo chỉ duy nhất là thiếu dáng ba
Mẹ gánh cho con dèm pha... đem lại cho con nhiều điều đáng giá
Đời này bạc lắm... đôi mươi như mẹ nhiều bạn hệt con
Nhưng mẹ sợ con buồn con tủi... hơn là sợ thiếu vệt son
Hai mẹ con phải mạnh mẽ... để ba sống cuộc đời của ba
Một ngày làm18 tiếng... để mong con sống trong lụa là
Nhũng lời dị nghị không nuôi mình... những thứ tưởng chừng dễ đạt được
Mái nhà có đủ tất cả thành viên... là điều con mẹ không thể bắt chước
Hạnh phúc thật sự đắt quá... mẹ không đủ tiền để đi mua
Chỉ có con là động lực chính... thúc đẩy tinh thần mẹ thi đua
Đua với thời gian trước khi con lớn... Giúp con nhìn thấu được trần đời
Hãy quên những điều xảy ra trước đó... khiến con đau khổ bao lần rồi
vậy là cái kết cho hạnh phúc này... là gom hết kỉ niệm đi chôn
thứ duy nhất hai đứa cùng làm... chỉ còn vỏn vẹn là giấy li hôn
đứa con như biết xảy ra điều gì... chỉ đứng ngẫn ngơ chẳng nói cười
khoảnh khắc đó anh điền họ tên... mà sao đau điếng đến nhói người
không có một lời nào cho nhau... chỉ lời chúc phúc không đành lòng
không cáu gắt không lời sỉ vả... chỉ có khoé mi dần thành dòng
Tay em kéo theo mọi hành lí... gạt vội nước mắt rồi bước nhanh
Cảm giác mất đi gì đó mãi mãi đang dần hiện hữu ở trước anh