Từng buổi chiều dưng dưng em khóc than
Cho thân mình hẩm hiu
Về nơi xứ xa theo chồng
Cho đẹp lòng sống đường mong ước,
Nào ngờ trời trớ trêu nên dở dang…
Duyên phận… long…đong…
Người ơi gây nợ duyên chi để hôm nay đem lòng phụ bạc…
Có phải vì em tàn đi hương sắc
Nên cái nghĩa trăm năm phai nhạt…đi...rồi...
Sao chẳng nói cùng em dù chỉ một đôi lời
Mang áo cưới còn thơm hương vải mới sao vội vàng anh cắt đứt mấy đường thêu
Khi mặn nồng còn có vẻ thương yêu mà hôm nay đã quay mặt lạnh lùng
Nếu chẳng bằng lòng sao lại đón sang ngang,
Để em phải dở dang cả một đời con gái…
Đời em là loài hoa mỏng manh nơi bến quê tỏa hương tình anh
Mà bây giờ vì sao tan nát trong bão giông nước mắt rơi dằm chan
Một bước lên xe hoa là cả đời mong ước hạnh phúc bền lâu với một người chồng
Gìn giữ gia phong cho cha mẹ vui lòng,
Nhưng chắc tại em quê mùa dốt nát
Nên không làm vừa lòng vừa dạ người chăng,
Nếu phật ý cha mẹ chồng cái nết ở tánh ăn
Sao người không khuyên bảo cho em đây được biết
Ngoảnh mặt quay lưng người không hề nuối tiếc
Đâu thấy em nghẹn ngào chết liệm với niềm đau...
Đành phải rời xa…
Đi giữa đời lòng em rối bời hoa héo tàn giờ phai úa rồi…
Thương nhớ quê xưa mấy cho vừa
Giờ cam đếm bước bơ vơ quê người đất khách
Cố quên một thời mơ mộng ngày xưa
Trái tim lạnh lùng mong đợi chờ ai không biết tương lai
Một đóa hoa rơi khi tình đời phai nhạt
Đành cam ôm tủi ôm sầu
Rồi mai này em sẽ đi về đâu
Ai xót thương cho cánh hoa tàn nhụy rã
Duyên xưa nay vỡ tan rồi
Dang dở một đời ai trả lại cho em…