Lan và Điệp
Tác giả: trần hữu trang
Trình bày: sương sương
Nói lối
Tôi vùi chôn
Xác bướm khô nơi đáy mộ...
Nam ai 8 câu
Như vùi chôn
Kín nổi niềm... riêng...
Đã từ lâu
Đeo đẵng trong lòng,
Chôn cành lan khô
Như chôn mảnh tơ lòng.
Hai nấm mồ song song,
Để xuân hạ thu đông,
Dẫu mưa nắng dãi dầu,
Cùng hứng chịu chung đôi.
Chú đem thân
Gửi vào chốn cửa thiền,
Sao còn
Vương vấn chuyện thế gian,
Kể từ bây giờ,
Tôi quên hết chuyện ngày xưa.
Xác bướm cành lan
Đã vùi chôn nơi đáy mộ,
Là chôn đi
Bao nỗi đau buồn
Sao mắt chú cứ nghẹn ngào,
Sao lệ đẫm hoen mi....
Câu 4
Ngoài kia trời
Lất phất hạt mưa
Cho con ve nhỏ
Thức dậy cất tiếng
Kêu sầu ngày cũ....
Lá bàng ngoài kia
Cũng ngập ngừng rơi trong gió
Như nổi sầu xưa
Chất chứa...trong.... lòng...
Mỗi một hạt mưa
Là dòng lệ nghẹn ngào...
Mỗi chiếc lá bàng rơi
Như con thuyền nhỏ,
Bơi ngược dòng
Nơi bến hẹn xa xưa.
Bến sông buồn
Nay vắng bóng đò ₫ưa
Vì khách sang sông
Không bao giờ trở lại
Mái tranh ngày xưa
Cũng u buồn vắng vẻ.
Vì người con gái tên lan
Không về nữa bao giờ.
Câu 6
Thầy là bậc chân tu ,
Khi thấy trời sớm nở sang thu.
Còn gợi trong lòng
Bao kỷ niệm
Huống hồ chi con là kẻ
Trót mang nhiều khổ lụy.
Tuy khoác áo nâu sòng
Mà lòng còn nặng nợ thế gian.
Câu kệ lời kinh
Không khuây khỏa được chuyện lòng.
Tiếng mõ chuông
Thêm gợi buồn gợi nhớ
Xác bướm cành lan
Đã vùi sâu nơi đáy mộ.
Sao nổi sầu xưa
Còn nguyên vẹn trong lòng.
Nay con sắp
Lìa bỏ cõi trần gian
Chuyện tình xưa
Bỗng hiện về nguyên vẹn.
Điệp ơi lan cắt đứt dây chuông
Không cho anh gặp mặt.
Sao tơ lòng
Không dứt với thời gian.
........ hết.......