Vì lỡ yêu anh
Tác giả: thầy thành Vân
Trình bày: sương sương
Nói lối
Vì lỡ yêu anh nên đời lận đận
Nuôi dạy con khờ
Trong số phận hẫm hụi
Thiếu thốn trăm bề
Đau khổ biết bao nhiêu
Anh có biết chăng
Cho cuộc đời thiếu phụ......
Văn thiên tường
Tâm sự ngỗn ngang
Trong những đêm không ngủ.....
Chưa được nửa đời người
Mà phải chịu
Quạnh quẻ.... cô.... đơn....
Sương gió phong trần
Nhan sắc tàn phai.
Dầm tuôn nước mắt,
Khi nghe tiếng khóc con thơ.
Lòng nào anh lại làm ngơ,
Xem nhẹ tình yêu
Như một trò đùa.
Vì lỡ yêu anh nên giờ chịu khổ.
Em bồng con thơ trở về quê mẹ.
Để mong náo nương
Đoạn tháng qua ngày.
Lòng em đau xót, vì đã lỡ thương anh..
Chôn vùi tuổi ngọc còn xanh,
Kể từ nay lo nuôi dạy con khờ.
Để anh yên tâm
Mà vui vầy duyên mới.
Đời em khổ đau
Em đành cam chịu,
Chẳng trách chi anh
Vì phận má hồng.
Tình cảm đôi ta
Như nước chảy xuôi dòng.
Từ bây giờ hai đường đôi ngã,
Duyên phận bẻ bàng
Vì đã yêu anh ......
Câu 4
Ngày mới yêu nhau
Anh thường mơ ước.....
Cầu mong cha mẹ đôi bên
Chấp nhận tình ta
Nên nghĩa...cau...trầu...
Lời hứa năm xưa
Như nước chảy qua cầu....
Đau khổ nào hơn
Khi tình đầu dang dở,
Duyên thắm chưa nồng
Mà anh nỡ ra đi.
Để cho em bảo nỗi sầu bi,
Tuổi mộng còn xanh
Mà tay bồng tay bế.
Chưa được nửa đời người
Mà như trời chiều nắng xế,
Ai hiểu cho chăng
Một kiếp nhan hồng.
Câu 5
Anh đã ra đi để tìm duyên mới,
Bỏ lại vợ con sống giữa chợ đời...
Một mẹ, một con
Nơi xứ lạ quê người....
Trong túi không tiền,
Không họ hàng thân thích,
Em như lạc vào
Địa ngục chốn trần gian.
Còn anh an nhàn
Hưởng thụ cảnh giàu sang,
Bỏ mặc vợ con
Trăm bề thiếu thốn.
Em muốn quyên sinh
Cho cuộc đời yên ổn,
Nghĩ thương con thơ
Còn tuổi dại khờ.
Lý con sáo
Anh..... biết chăng.... cuộc sống
Muôn điều khó khăn
Từ cái mặc đến cái ăn
Phải nhờ ơn của cả bao người
Đến khi trở lại quê nhà
Sợ cha buồn, mẹ đau khổ thêm
Biết làm sao nuốt lệ vào tim
Sống qua ngày dưỡng nuôi con trẻ
Đời khổ đau vì lỡ yêu anh
Về câu 6
Biết mấy đắng cay
Khi làm thân con gái,
Trả hiếu chưa xong
Là xuất giá Theo chồng,
Thương thay cho kiếp má hồng,
Tình duyên dang dở
Cõi lòng nát tan.
Đời em chịu cảnh cơ hàn,
Còn anh sống cảnh
Giàu sang thanh nhàn.
...... hết.....