Tiếc mảnh tình xưa, thân đào kép lại qua mấy thu 
Mũ y sờn thân nay lão nhân 
Hoàng Tuyền cố sự không thể nguôi 
Vở chưa nhuần nan phối chi 
Tuồng thay vở người ca cũng thay 
Chỉ do thế gian nay đã nan lưu lại 
Cung son mặc, trích tiên tự xưng 
Nay đấu rượu nhân gian tửu lâu 
Đa tình thay dệt nên thơ lại nâng mấy chung 
Thế gian này rót ra rượu cay 
Trên tửu lầu nguy nga cố đô 
Thiên hạ kia còn được ai như hắn vô sầu đây? 
___________________________________ 
Nếu làn mây này là tiếng thì thầm của trời xanh 
Liệu ta có thể lần nữa sẽ được nghe giọng em? 
Tình yêu là người, khiến cả đời này chẳng dám để lạc mất 
Cớ sao bắt anh buông tay êm đẹp tàn nhẫn chôn vùi 
Trở về nhé em, giọng người cất lên 
Nói rằng "em ở đây" 
Đằng đẵng như kiếp nay ở xa xăm chân trời cũng sẽ dừng chân 
Người nhớ chăng? Khắp nơi đầy lê hoa trắng rơi 
Vốn không là đá phó nhân tâm 
Chiếu nan cuộn không như trái tim 
Nhìn phương xa, chữ "ái" nông sâu nào thông 
Em vươn cánh bay xa, hạ đến mỗi tôi đứng đây 
Lời gửi gắm nào nghe thấy 
Cứ lặp lại ngần ấy năm (cứ bám lấy ngần ấy năm) 
Làn heo may cuộn dòng tương tư tại vĩ tuyến Bắc 
Cùng quyến luyến còn đọng mi tâm (cũng cuốn cả vấn vương nơi mi) 
Lời thì thầm ngâm nga cũng xa 
Hãy để tôi được thôi câu chuyện theo nước mắt rửa trôi thời gian 
Em sao lại khổ sở ám chỉ phân ly trong lặng thinh 
Là em, nhân vật luôn quan trọng trong câu chuyện 
Cốt câu chuyện là biến đổi giữa đau và si 
Hãy để tôi được mang tươi cười đau khổ viết nên kết cục kia 
Em căm nín để ám thị phân ly 
Còn tôi cũng sẽ chỉ là hồi ức chẳng tên của em