Anh kể về góc nhỏ riêng tư
Có những thứ trôi qua nhớ không nhiều
Em mặc màu áo mà anh yêu
Ta lang thang đôi con phố trong chiều
Thi thoảng ngân nga vài câu
Háthôm nay xanh trời mây thoáng bay
Khi đấy vai anh gầy và nhỏ bé
Tay thì vẫn trắng như áng mây
Đêm về lại viết câu thơ mặc hết
Âu lo sự đời của tục thế
Hồi đó 20 nên vẫn cứ hay mơ
Về những câu chuyện chẳng thực tế
Có người thích cái thu vàng lá
Rụng có kẻ thích cái chớm nở đầu xuân
Hôm ấy anh yêu cả bầu trời chỉ
Vì em cũng thích màu xanh
Nâu cam vàng đỏ trên vai áo in
Lại nắng chiều qua sắc mây
Hôm nay chỉ muốn thơ thẩn đâu
Đó dòng nước buồn trôi hoa bắp lay
Đã lâu không gọi nhau mỗi tối chúc
Em chìm trong cơn mộng hồng
Sao chỉ cứ thích nghe giọng anh
Nói vì nó làm trái tim em động lòng
Có người họ đứng gọi tên anh
Đằng sau ánh đèn vàng sương khói
Có được những thứ từng ước mơ
Nhưng a không có em trong đời
Vô tư cùng với tháng ngày đẹp nhất
Trăng vàng dưới phố-say cùng say
Thôi trễ rồi anh về em nhé
Gió theo lối gió–mây đường mây
Khẽ lướt qua em rồi nói đôi điều
Vì đời là những giấc chiêm bao mà thôi
Yêu đương ở trong nhân thế gian này
Thì cũng chỉ như là hoa rơi hững hờ
Tìm về ngày tháng đó có mấy
Khi ta thong dong trong chiều
Tuổi trẻ nào đã nâng niu em trong màu áo anh yêu
Đời này dài lắm có mấy ai sẽ bầu bạn với mình
Như cơn gió ngang qua lay lay
Nâng chiếc váy cô em bay bay
Môi cho em nụ cười tay đưa em vào đời
Và chân anh đã cùng đi với em
Thấy phố núi rất hiền dòng sông trong đôi mắt em
Rồi mình tan theo muôn trùng mây lang thang
Ngửa nhìn thành phố cho mình lớn
Lên tất cả mọi thứ vẫn trong lành
Nhắm mắt mỉm cười và lại quên
Đi 1 vài chuyện cũ đã không thành
Tháng ngày tuổi trẻ mà con sống có
Những người huynh đệ đã đồng cam
Cũng từng nếm thành bại rồi trượt lối
Rồi cũng từng say gối của hồng nhan
Vài lần dạo bước quán xưa quen
Vắng thưa cho 1 ly đắng không đường
Đôi khi anh nhớ nhưng mà thôi giấu
Đi trở về lại với nhịp sống thông thường
Thành quả là phải tự mình tìm trái
Yêu đương là gì chẳng hình thái
Ai rồi cũng thế sẽ phải khác đi
Thôi cảm ơn ngọt ngào từ tình ái
Bước tới đèo ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá đá chen hoa
Chân đi trên con đường về thị xã
Thấp thoáng sơn khê chỉ mấy nhà
Ngập ngừng vào giữa con phố
Đêm chẳng biết em ngủ chưa giờ này
Anh đâu dám nhìn vào đôi mắt
Ấy đôi mắt Pleiku Biển Hồ đầy
Trên trời chói sao đêm lời nói
Trao em đành thông qua cơn say
Dẫu cho là hôm qua hôm nay
A không thể nào ôm hoa trong tay
Mẹ thì hay trách anh lửng lơ
Hồn treo trên mây ngất tầng trời
Có thể sau này không còn gặp nữa
Trong an hem đẹp nhất trần đời