[Nữ:] Áo Vũ Cơ Hàn…
Trời ơi…
[NAM AI]
Có lẽ tôi
vừa trải qua một cơn
ác mộng thương…
…đau…
Làm cho
tan vỡ giấc mơ đầu
Từ nay và
mãi mãi về sau
lặng lẽ bóng trăng sầu
Buồn nỗi buồn nào hơn
Một phương trời cô đơn
Xin giã biệt trọn đời
Những hẹn hò chia phôi…
[Vọng cổ: CÂU 2]
[Nam:] Tẩu tẩu ơi
ngoài biển rộng bao la
thuyền có thể
xa bờ đi ngược sóng…
Nhưng giữa trời cao
cơn gió lộng không lôi
cuốn được vầng trăng
đi ngược hướng…
…non…
…đoài…
Đó chẳng qua là
do định số an bày.
Cơn ác mộng
hãi hùng qua nhanh chóng
xin tẩu nương
đừng mộng tưởng xa xôi.
Tô Ngã Giang Châu
là bạn của tôi
mà tẩu tẩu là vị hôn thê
rất xứng đôi vừa lứa.
Xin cầu chúc cả hai
được bền duyên hương lửa
tôi xin phép giã từ
tiếp tục bước ngàn du…
[NÓI DẶM]
[Nữ:] Áo Vũ Cơ Hàn…
[Nam:] Thưa lịnh tẩu…
[CÂU 3]
[Nữ:] Không…
xin Áo Vũ Cơ Hàn
đừng gọi em
bằng tiếng lịnh tẩu
mỉa mai chua chát.
Cuộc hôn nhân này là do
phụ thân em định đoạt
chứ đâu phải là
do ý của riêng em.
Và em định chờ gặp anh
trên bến Quỳnh Sa
để cùng ai cạn tỏ
cảnh tình ngang trái.
Rồi chúng ta sẽ
sống gần nhau mãi mãi
đưa nhau đến tận chân trời
góc biển xa xôi.
Hơn là
đôi ngã chia phôi
xa nhau vĩnh viễn
trọn đời sầu đau.
[LỐI VÀO PHỤNG HOÀNG]
[Nam:] Không…
Giang Châu là bạn của tôi
Tôi không thể
cướp đoạt cô dâu
cho đâu lòng bạn…
[PHỤNG HOÀNG]
Vậy kẻ này
xin từ tạ để ra…
…đi…
Về một
phương trời dịu viễn
Chôn cuộc đời
của loài chim biển
Mang tâm sự thương sầu
trơ trọi khoảng trời cao
Nhìn nắng chiều xôn xao
và từng lớp
sóng bủa dạt dào.
Như tự xa nào
vừa mang đến.
Bao nhiêu nỗi bàng hoàng
của một kẻ sắp dời chân…
[Nữ:] Anh muốn rời xa em
và bỏ lại đây
trọn vẹn nỗi ưu phiền.
Nghe tiếng trống tân hôn
đổ dập dồn.
Để đôi ngả xót thương
để đôi nơi đừng hội ngộ
Và trọn kiếp trọn đời
mình đành
vĩnh viễn chia phôi.
[Nam:] Xin lịnh bà
hãy quên đi câu chuyện
Cho hạnh phúc hôn nhân
được vuông tròn
Cho kẻ cô đơn
yên dạ chốn phương trời.
[Vọng cổ: CÂU 1]
[Nữ:] Nếu anh ra đi
để làm một
cánh chim phiêu du
giữa bến đời xa lạ…
Thì em còn lại đây
như một pho tượng đá
giữa hoàng hôn
trống lạnh…
…u…
…buồn…
Tại sao trời nỡ cách chia
đôi ngã đôi đường.
Tại sao chúng ta không còn
những ngày thân ái cũ
mình đã hẹn hò
nơi bến nước Quỳnh Sa.
Tay nắm tay nhau
nhìn đêm trăng huyền diệu
lòng ru buồn
trong nhạc khúc tình ca.
Chờ nửa đêm
sương bạc trắng khung trời
hai đứa dắt tay nhau
trở về qua lối nhỏ…
[NÓI DẶM]
[Nam:] Ngày ấy giờ đây
không còn nữa
Nàng nhắc mà làm gì
cho hận tủi thêm thôi
Mai mốt đây
tôi sẽ đi rồi
chúc nàng được
vui vầy đêm hôn lễ.
[Nữ:] Không…
nếu sự thật
mình không còn với nhau
thì đừng chúc chi nhau
những lời cay đắng.
(câu 2) Hãy giữ cho nhau
những gì êm thắm
mà mình đã tạo ra
từ thuở ban đầu.
Dù anh có ra đi
và em sẽ
ở lại phương này.
Em mong sao mình đối xử
với nhau cho đẹp
một lần cuối cùng
rồi vĩnh viễn xa nhau.
Nửa đêm nay
trời trở gió sang xuân
sao chợt nghe
tâm tư buồn trống trải.
Nếu năm nay
mình không còn nhau nữa
thì em có cần gì
sống với một mùa xuân…
[Vọng cổ: CÂU 5]
[Nam:] Bà ơi…
nếu định mệnh khắc khe
tạo ra cho đời
nhiều ngang trái…
Thì định mệnh
cũng là hai tiếng nói
nơi đầu môi chót lưỡi
của kẻ đóng vai trò
phản bội…
…vong…
…tình…
Ôm cô đơn
tôi thầm thương cho
số phận riêng mình.
Chớ tôi nào dám
trách hờn ai bội bạc
cũng không dám đua đòi
mơ ước một tình yêu.
Hãy coi như mình
không có nợ nần nhau
và nên đối đãi nhau
như hai người xa lạ.
Rồi mai đây
mỗi người đi mỗi ngã
xin trả cho nhau
những ước nguyện chưa thành.
[CÂU 6]
[Nam:] Phu nhân ơi
khi đã ra đi
là đã chấp nhận cho mình
một cái gì thay đổi.
Thì kỹ niệm xưa
không có gì đáng nhớ
lưu giữ làm gì
cho thêm hận mà thôi.
Chỉ có tôi
nhiều khi tôi muốn trở về
trên bến Quỳnh Sa
để tìm lại những gì
êm đềm xưa cũ.
Nhưng chợt nhớ ra
nơi đó giờ đây
không còn ai nữa
trở lại làm chi
cho chua xót tâm hồn.
Không biết rồi đây
phương trời ấy có xanh không
sao phương đó
có sáng soi vùng biển rộng.
Hay kể từ nay
đổ nát điêu tàn
khi kẻ đi rồi
không trở lại chốn xưa./.