Cứ mỗi chiều khi nắng hoàng hôn
buông mình trên óm nhỏ....
Tôi lại đưa con tôi đến
một góc công...viên.
Nhìn lá vàng rơi lặng lẽ trên đường
Chiều lành lạnh hơi sương
Tiếng dế gọi bên đường
Lòng bồi hồi nhớ những ngày qua
Mà càng thêm tê tái ót a
Bao giông tố phủ phàng
Đời không một ngày vui
Nhìn trẻ thơ cười nói nô đùa
Nghe lòng mình rộn rả niềm vui
Bao năm tháng qua rồi
Mà sầu nhớ khôn nguôi
Tuổi thanh uân mang nhiều lận đận
Âu chẳng qua số kiếp đọa đày
Gắng gượng nuôi con đoạn tháng qua ngày
Không nề nhan sắc tàn phai...
Vọng Cổ:
Từ buổi a quê giã từ thôn óm nhỏ,
tay ôm gói hành trang
tay ôm đứa con thơ dại,
sống hẩm hiu nơi đầu
hẻm nhỏ cuối đô...thành.
a ứ a quê không bạc không tiền...
Nuôi dưỡng con thơ chỉ bằng dòng sữa mẹ,
với những bữa cơm nghèo
trong một túp lều tranh.
Mẹ chỉ mong sao con trẻ lớn khôn,
để mẹ đây vơi bớt nỗi nhọc nhằn.
Rồi đến buổi chiều tàn
khi tóc ngã màu sương,
mẹ vẫn sống bên con bởi
nặng tình mẫu tử...
Ầu...ơ....Ví dầu cầu ván đóng đinh
cầu tre lắc lẽo gập ghềnh khó đi,
khó đi mẹ dắt con đi,
con đi trường học...
mẹ đi trường đời
Ôi nhịp võng đong đưa chập chờn
trong giấc mộng,
cất tiếng ru con trong
đêm vắng canh tàn.
Gắng gượng nuôi con trong
cuộc sống cơ hàn...
Mỗi sáng tinh sương
trên đường uống chợ,
qua mấy nhịp cầu với gánh nặng oằn vai.
Nắng sớm mưa chiều dù nhan sắc tàn phai,
mẹ vẫn lận đận với tháng ngày vất vả.
Quên cả thời gian tàn đông hay cuối hạ,
sống với con mình
trọn cả một thời uân....
Trường Tương Tư:
Ôi thương sao...thương lắm
đôi má ửng hồng của con trẻ thơ ngây
Nhớ tiếng ru con...trong đêm vắng
giữa thôn buồn qua năm tháng đơn côi
Sông nước...chơi vơi.
Gió lạnh về mây tím buồn trôi...
Nắng tắt...lâu rồi...
Sóng dạt dào từng đợt ngoài khơi...
Tận bến bờ a ôi..
màn sương lạnh bao phủ cuối chân trời...
Vọng Cổ:
Sớm tối bên nhau giữa phố phường a lạ..
Bữa cháo bữa rau qua ngày nơi óm nhỏ
thui thủi vào ra chỉ
có mẹ con...mình.
An ủi cho nhau câu mẫu tử thâm tình...
Nhiều đêm mẹ đi làm về khuya
thấy con đà say giấc ngủ,
mẹ nhè nhẹ vén mùng âu yếm nhìn con.
Đêm từng đêm qua những lớp phấn son,
trong những vở hát làm
say lòng khán giả,
tiếng hát lời ca với ánh đèn sân khấu,
mẹ cố gắng nuôi con trong
năm tháng nhọc nhằn.
Lý Con Sáo:
Mây lang thang...
tiếng gió gọi mùa thu sang
Thời gian dài qua mau
Mẹ với con sống giữa đô thành
Trong năm tháng yên lành
Từng chuỗi ngày buồn thương đã qua
Nước mắt rơi đắng trên đường a
Giờ nghe lòng nhẹ vơi đắng cay
Tuy nỗi đau vẫn chưa hề phai.
Về ề:
Dõi mắt nhìn con đang tung tăng hớn hở
Mẹ thấy niềm vui chan chứa trong lòng
Ôm con vào người qua hơi thở thơm thoa
Mẹ nghe lòng ấm lại
giữa một chiều rét mướt
Con ơi năm tháng đoạn trường
Nước biển mưa nguồn tình mẹ cũng bao la.