Cha: Đôi mắt ngây thơ,
đôi mắt con dại khờ.
Cha mến thương vô cùng
tình thâm này
khắc ghi vào tâm.
Bao nhiêu dấu yêu trong lòng
càng thương nhiều
những khi gần con.
Con: Ngày ngày con ngồi
nghe lời cha hát,
tiếng tơ êm đềm,
làm con trẻ vui tươi.
Sớm trưa
có cha quây quần
dìu con vào
giấc say nồng say.
Ôi thương biết bao cha già,
lòng con khờ
mến cha ngày đêm.
Cha: Ngày đêm ôm ấp con thơ,
để con không còn bơ vơ.
Con: Ấm êm hơn lòng cha yêu,
con lớn khôn
trưởng thành cha ơi.
VỌNG CỔ (CÂU 1)
Cha: Thương lắm con ơi
câu tình thâm phụ tử,
yêu những lúc
con nằm trong nôi
nghe cha hát...
ơi...
à.
Câu hát không hay
nhưng tình cảm đậm đà.
Con: Cha đã dìu con
đi sâu vào giấc ngủ,
nhìn đôi mắt dại khờ
thương quá con thơ.
Mẹ không có nhà
nên con phải bơ vơ,
phải đợi, phải trông,
phải chờ, phải chịu.
Cha: Cơn gió vô tình thổi lạnh
buồn hiu, thương quá con yêu
những ngày bé bỏng….
NÓI LỐI
Cha: Ầu... ơ! Thương con
cha bế cha bồng.
Đưa vào giấc ngủ,
ầu... ơ. đưa vào giấc ngủ
say nồng trong nôi.
VỌNG CỔ (CÂU 2)
Con: Câu hát đầu môi
ru con vào giấc ngủ,
nhịp võng đong đưa
cha ấp ủ bao điều.
Cực khổ vì con
cha vẫn thương nhiều.
Cha: Thương những khi
con nằm chơi lăn lóc,
chợt thấy cha rồi
con khóc như mưa.
Cha lại dỗ dành con trẻ
ngủ trưa, con không ngủ
mà cứ đòi cha đùa giỡn.
Con: Năm tháng qua mau
con khờ không lớn,
biết đứng, biết ngồi
và biết dỗi hờn cha…
PHỤNG HOÀNG
Cha: Cha vô cùng hạnh phúc,
khi lần đầu tiên nghe
con gọi hai tiếng cha - cha.
Trong niềm vui sung sướng,
hơn những gì
cha hằng mong muốn.
Tiếng gọi thâm tình,
sâu nặng lắm con ơi.
Thương quá con ơi,
thức trọn từng đêm
cha gắng nuôi con
khôn lớn nên người.
Con: Bảy tháng trôi qua
con khờ chưa biết,
chưa hiểu bụi phong trần,
khi con còn vui sống cùng cha.
Đôi mắt ngây thơ,
lặng lẽ vui chơi
trong êm ấm một gia đình.
Tuổi nhỏ ngây thơ
sao biết được mai này.
Đâu khổ thân con
hay giàu sang
sánh bằng thiên hạ.
Cha: Gian khó cuộc đời
sao nặng bằng
năm tháng cưu mang.
Con hãy khắc ghi,
tấm thân con
chính là thân cha mẹ.
Hãy sống bình yên
trong gia giáo êm đềm.
Cha mẹ mừng vui
vì con cũng nên người.
VỌNG CỔ (CÂU 5)
Con: Cha ơi, con đã lớn khôn
trong niềm vui nho nhỏ.
Thì tấm thân cha
cũng già nua theo
sương gió...
phong...
trần.
Cha cũng vui thêm
khi con đã trưởng thành.
Từ thuở nằm nôi
cho đến khi con khôn lớn,
Cha chưa một lần
phiền muộn vì con.
Cha: Cha không cần con lấp biển
dời non, mà chỉ mong sao
con hiểu lòng cha mẹ.
Con hãy nhớ ngày xưa
khi còn non trẻ,
lắng đọng lời cha
tiếng mẹ soi đường.
VỌNG CỔ (CÂU 6)
Con: Câu phụ tử tình thâm
ngày xưa cha hát,
cho đến bây giờ
còn man mác đâu đây.
Chiếc võng nghèo
đã mấy lượt thay dây,
manh chiếu mỏng
cũng bao lần thay đổi.
Những vật dụng vô tri
thay lời muốn nói,
về cuộc sống cơ hàn
của thuở nằm nôi.
Cha: Khi lớn khôn thêm
đừng quên con nhé,
cha ôm ấp trên tay
nuôi nấng bao ngày.
Mai mốt đây khi con
trở thành cha mẹ,
con sẽ hiểu thế nào
là Phụ tử tình thâm.
Con: Những đêm
gió lạnh mưa dầm,
bên ướt cha nằm,
bên ráo cho con.