Sáng trăng sáng cả vườn chè
Một gian nhà nhỏ đi về có nhau
Vì tằm tôi phải chạy dâu
Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay
Chồng tôi thi đỗ khoa này
Bõ công kinh sử từ ngày lấy tôi
Kẻo không gioi chúng bạn cười
Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa
Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa
Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng
Thảo trang của ta bốn bề gió lộng
Thềm đất rêu xanh xài môn then lỏng
Thế mà bà con lối xóm họ cho là
Cửa cổng sân trình
Họ bảo thiếp là Châu Long
Còn chàng là hàn sĩ Lưu Bình
Mặc cho miệng đời phiếm nhẹ
Thiếp chỉ mong chàng
Đừng sao lãng bề nấu sử sôi kinh
Xưa kia ông Châu Mãi Thần
Nhìn đom đóm thay đèn đọc sách
Mà người học trò nghèo không lỡ hội long vân
Còn trượng phu của thiếp
Không bận bịu gì đến cái mặt cái ăn
Lẽ đâu chốn khoa trường không đề danh bảng hổ
Phòng của thiếp bên che không kín gió
Nhưng thà lạnh lẽo khuê trung
Mà không để lạnh mấy nong tằm
Ngồi xắt lá dâu xanh mà tưởng tới tơ vàng
Con muỗi vô tình trong đêm khuya cắn rát
Sợ thương tằm nên không dám thổi biếp um
Tai nghe tiếng đọc sách ở thư phòng
Lòng người vợ trẻ thấy niềm vui rào rạt
Quả là thư trung hữu nữ nhan như ngọc
Nhan sắc của vợ hiền đâu sánh bằng
Tiện thánh rừng nhung
Một quan là sáu trăm đồng
Chắc chiu tháng tháng cho chồng đi thi
Chồng tôi cưỡi ngựa vinh quy
Hai bên có lính hầu đi dẹp đường
Tôi ra đón tận cổng bằng
Chồng tôi xuống ngựa
Cả làng ra xem
Đêm nay mới thật là đêm
Ai đem trăng tưới lên trên vườn chè
Lấy tơ liễu làm mành lấy trúc thưa làm cổng
Nhà cỏ đơn sơ mà đêm đêm mộng thấy
Áo gấm hồi hương cờ lộng huy hoàng
Cờ thì cờ thêu tam lá
Còn lộng những 4 vàng
Trong cơn mơ giữa tưng bừng cờ xí
Võng anh đi trước
Võng nàng theo sau
Quan trạng đã về làng
Là trạng không tham sang phụ khó
Này chị em ơi
Xúm lại mà xem
Chồng của tôi là chồng như thế đó
Còn vợ như tôi sao các chị doi chê cười
Lấy chồng cho đáng tấm chồng
Bỏ công trang điểm má hồng răng đen
Chàng ơi
Chớ để cho phận làm trai
Phải thẹn với sách đèn
Cũng không hổ với chiếc áo the thâm
Ngày càng sờn vai rách gấu
Một quan là sáu trăm đồng tiền điếu
Thiếp chắt chiu đếm lại đếm qua
Thuyền của ai chiều chiều đậu ở bãi xa
Vườn hoa đó thước đai se võng
Hãy nhớ dùm tôi
Người vợ hiền đang dệt mộng
Mà dành cho tôi hai chiếc võng điều
Đêm nay trên vườn chè trăng khoe trăng sáng
Gió thu rung sương nọ quanh chồi
Thôn khuya vắng lặng lâu rồi
Chàng còn đọc sách thiếp ngồi quay tơ