Nhớ mãi câu ca chiều ấy
Êm ái như trong chiều nay
Có tiếng ai kia thầm nói
Vững tin nơi bàn tay đắp xây cõi đời
Nếu nhớ nhau ta tìm đến
Quen miếng cau nên tình duyên
Có lúa nâng niu đời sống
Có trăng soi tình thương
Bóng ai cùng thôn
Anh ở đầu thôn còn nhà em nơi cuối xóm
Muốn đến thăm nhau phải qua hai nhịp cầu tre
Một đầm bông súng xa cách chẳng bao
Nhiêu mà nhớ thương biết mấy cho vừa
Nhớ em chiều chiều anh ranoe tựa chân cầu
Nghĩ phận mình sao thua
Đám lục bình phiêu bạc
Nước lớn nước ròng trôi nổi cũng có đôi
Hai đứa tụi mình nghèo nên phải chịu lẻ loi
Ba miếng trầu cay mà cũng hẹn lần hẹn lựa
Vái trời cho mưa thuận gió hòa
Anh sẽ thưa thiệt với mẹ cha cho
Tròn duyên hai đứa
Anh hai ơi có thương em không thì xin
Anh nói thiệt
Chớ đừng đem lời ngon tiếng ngọt
Mà làm cho em ngã dạ xiêu lòng
Rồi mốt rồi mai biệt dạng nhạn hồng
Để cho em vào than ra thở
Mà xóm giềng họ mai mỉa cười chê
Ầu ơ chớ gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay
Lan huệ sầu ai cho lan huệ héo
Lan huệ sầu tình trong héo ngoài tươi
Thẹn thùng vì khi ta gặp nhau trên đường vắng
Trao nhau đôi câu ấm lòng
Ghi nên bao tin yêu để riêng ta càng sâu
Mong cho thôn xóm tươi màu
Vì đời còn tin yêu thì thương nhau còn mãi
Như khi trăng soi giữa đời
Câu ca dâng chơi vơi còn ghi trong lòng tôi
Trăng ơi trăng sáng ngàn nơi
Mạ đã xanh non xong việc ruộng nương
Chờ ngày gặt hái thương anh nắng mưa
Dầu dãi nên ngày đêm em thầm van vái
Cho nắng đẹp mưa hiền
Thấy anh đêm sương ngày nắng
Em cũng chạnh lòng trời tháng
Năm mưa que nắng dãi
Thương bạn tình áo rách vá vai
Hò hơ áo rách vai vợ ai không biết
Chớ áo vá quàng chí quyết vợ anh
Lời thề chứng có cao xanh
Nắng mưa dời đổi mà lòng không đổi dời
Mới gặt hái đó mà đã đến mùa gió chướng
Tu hú kêu như trêu ghẹo kẻ phòng không
Tại duyên phận mình số kiếp long đong
Thôi thì ráng chờ mùa lúa tới
Em đâu sợ vì cảnh tháng năm chờ đợi
Chỉ sợ mẹ cha thúc hối chuyện nợ duyên
Lỡ mai sau mình rã rời kim cải rồi
Anh trách em sao má đỏ mà bạc lòng
Hò hơ ví dầu nhà dột cột xiêu
Muốn đi cưới vợ sợ nhiều miệng ăn
Nhiều miệng ăn thì anh không sợ
Sợ nợ không tròn rồi gieo khổ cho neoai