Em ơi!
Quê anh cồn trải gió lào
Vắt qua rạng biển rì rào hàng dương
Tiên điền lẵm nỗi tơ vương
Từ trong dâu bể
yêu thương tìm về
Nặng tình câu ví hồn quê
Về đi em nhé, mình về nghe em
Lam giang, lam giang soi bóng núi hồng
thông reo bến đợi, khơi dòng nhớ thương
Giang đình nối nhịp tơ vương
Dệt nên câu hát, thương nhau tìm về
Rượu nồng hơi ấm hồn quê
Để thương để nhớ
Để say câu hát, trang kiều yêu người...
Miền quê anh, nặng tình như rứa
Bữa cơm trưa thơm đượm vị dưa hồng
Ơi sông lam, sáng trời thơ bến đợi
Đất hóa tâm hồn, níu gọi người đi xa
Điệu lý quê nhà, mát ngọt miền quê ta
Miền quê anh đẹp từ câu hát
Lời quê anh gánh cả nỗi vui buồn
Đi muôn phương vẫn giận thương muối mặn
Miền đất lam hồng trong đục hóa trang thơ
Chữ tâm sáng trời, đất bỗng hóa nhân văn...